Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:59
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn mấy hôm nữa là tới đêm trừ tịch, khắp xóm làng Hoàng Loan đều rộn ràng chuẩn tết, nhà nào cũng hối hả sắm sửa đồ dùng năm hết tết đến.
Sáng sớm, bữa cơm, Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc đ.á.n.h xe lừa lên trấn để mua năm hoá. Trước khi , nàng còn cẩn thận một tờ danh sách, sợ lỡ quên thứ gì quan trọng.
Thứ cần mua đầu tiên chính là áo bông. Đông trời rét buốt, áo bông trong nhà chỉ đủ đổi đôi lượt, thêm giặt giũ xong chẳng dễ khô, vô cùng bất tiện.
Tới đầu trấn, Tống Ngọc buộc xe lừa gốc cây cùng Uyển Nhi bộ tới hiệu may.
Vị chưởng quầy thấy hai , liền nhận ngay đôi phu thê trẻ , mặt mày hớn hở đón chào: “Hai vị quan nhân mời ! Tiệm nhập về ít đoạn vải mới, mời hai vị cứ tuỳ ý chọn lựa.”
Lâm Uyển Nhi gật đầu, bước đến quầy xem xét kỹ càng, chọn vải theo đo của ba trong nhà, đặt may mỗi hai bộ y phục mới. Ngoài , còn mua thêm mấy bộ áo bông và giày vải dày dặn.
Sau khi mua y phục, hai ghé đến tạp hoá trong trấn. Tiệm tạp hoá cổ đại cũng chẳng khác gì siêu thị hiện đại, thứ gì cũng : từ xà phòng, dầu thơm, son phấn, cho đến nồi niêu xoong chảo, đồ chơi trẻ con, mứt kẹo đầy đủ cả.
Ban đầu trong danh sách nàng chỉ định mua bộ bát đũa mới, nhưng nghĩ kỹ , trong nhà còn thiếu kha khá vật dụng, nên dứt khoát mua luôn thể, Tết nhất tới nơi , dọn dẹp sắm sửa một lượt, nhà cửa sạch sẽ tươm tất mới dáng đón xuân.
Mua xong mấy thứ , hai đến tiệm bánh ngọt.
Tiệm điểm tâm ở Thanh Thạch trấn thật đúng là ăn phát đạt, tiệm nào tiệm nấy đông nghịt . Bình thường thì chẳng ai nỡ chi tiền mua điểm tâm, nhưng gần Tết, ai cũng đem về nhà một ít cho hương vị ngày xuân.
Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc chọn một tiệm đông khách kiên nhẫn chờ. Theo kinh nghiệm nàng thì, tiệm đông khách thường là đồ ngon.
Đợi chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới lượt.
“Nhị vị khách quan dùng gì?” – Tiểu nhị niềm nở hỏi.
Uyển Nhi trong quầy, chỉ thấy bánh trái xếp hàng ngay ngắn, màu sắc rực rỡ, hương thơm ngào ngạt: nào là bánh quế hoa, bánh phù dung, bánh yến mạch, bánh củ năng… khiến nàng mà hoa cả mắt.
Không thứ nào ngon, nàng bèn mua mỗi thứ một phần, dù cũng là để ăn Tết, đóng cửa ở nhà nhấm nháp bánh ngọt, uống ấm, chẳng bao giờ là thừa.
Mua xong bánh, mua thêm hạt dưa, đậu phộng, hạnh nhân, trái khô các loại.
Tiểu nhị nhanh nhẹn gói gọn từng gói đưa cho Uyển Nhi. Nàng trả tiền, chỉ tay về phía Tống Ngọc.
Tiểu nhị liền hiểu ý, vội đem cả đống đồ dúi hết cho Tống Ngọc.
Lúc Tống Ngọc treo kín , tay chân chẳng còn rảnh rỗi, chỉ còn lộ mỗi khuôn mặt nhỏ bé giữa đống bao bì lỉnh kỉnh. Hắn chớp mắt đáng thương, vẻ mặt như mà chẳng dám kêu.
Chao ôi, nương tử của , chỉ cần bước chân chợ là y như rằng mua ngơi nghỉ. Mà những thứ đang xách còn bằng một nửa danh sách !
Sau khi mua thêm ít vật dụng khác, hai một con ngõ nhỏ vắng , đem bộ đồ đạc cất hết gian, thể nhẹ nhõm trở , tiếp tục chợ.
Tết đến, tất nhiên mâm cơm thật tươm tất, gà vịt cá thịt đều chẳng thể thiếu.
Hai tới khu chợ thực phẩm. Tuyết rơi nhiều ngày khiến kẻ bán mua đều thưa thớt, rau quả phần nhiều vét sạch, thứ còn thì hoặc héo úa, hoặc đắt đỏ quá thể.
Uyển Nhi chọn một con gà, một con vịt, vài cân thịt lợn cùng sườn heo, mua thêm hai cái móng giò, nàng thèm món chân giò hầm nước tương lâu lắm .
Chủ quầy thịt thấy nàng mua nhiều, hào phóng tặng thêm mấy đoạn xương ống. Tuy chẳng còn thịt, nhưng dùng để ninh nước dùng thì ngon, mà cho thì tiếc gì!
Ngay cạnh đó là một sạp thịt bò. Bò là bò vàng chính gốc, mới g.i.ế.c thịt lâu, thịt còn đỏ tươi, hấp dẫn vô cùng. Nhiều hỏi lắc đầu bỏ vì giá quá cao, thịt bò tám mươi văn một cân, xương bò sáu mươi văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-31.html.]
Uyển Nhi chỉ buông một chữ: “Mua!”
Kiếp , nàng mê thịt bò vô cùng, nào là bò hầm, bò viên, bò nướng, món nào cũng mê tít.
Nàng chọn lấy ba cân thịt bò, mua thêm ít rau thơm gia vị, đến lúc mới hài lòng rời khỏi chợ.
Lại đem bộ thức ăn cất gọn trong gian, hai dạo bước thư thái khắp phố.
Đi ngang qua một tiệm bánh bao, hương thơm ngào ngạt từ nồi hấp nghi ngút bay tới khiến cả hai nuốt nước miếng. Uyển Nhi liếc mắt sang Tống Ngọc, chỉ thấy nàng chớp mắt như tiểu oa nhi chờ khen.
Nàng bật : “Lão bản, cho năm cái bánh bao nhân thịt.”
“Có ngay!”
Hai bên đường ăn bánh nóng hổi. Uyển Nhi ăn hai cái, Tống Ngọc ăn ba cái.
Ăn xong, nàng lấy tờ danh sách kiểm tra , chỉ còn một thứ cuối cùng mua, câu đối đỏ.
Tết đến mà chẳng dán câu đối, thì còn là khí năm mới?
Hai tìm tới một sạp bán chữ. Chủ sạp là một lão râu dài bạc trắng, chỉ bán tranh chữ mà còn nhận câu đối. Lối chữ của lão uyển chuyển thần, nên đến mua ít.
Uyển Nhi bên ngắm một lúc, thấy chữ thật khí vận, liền quyết định mua ở đây.
Ngay lúc , phía bên đường, ở một sạp bán son phấn, một phụ nhân dẫn theo một tiểu cô nương mười bốn tuổi đang chọn hàng. Ánh mắt phụ nhân bỗng khựng , tay đang cầm hộp phấn cũng ngưng giữa trung.
Hạt Dẻ Nhỏ
Là nó!
“ nương, ?” Tiểu cô nương nghi hoặc hỏi.
Phụ nhân hất hàm về phía sạp chữ: “Nhìn xem là ai ?”
Tiểu cô nương sang, lập tức sững : “Tỷ tỷ?”
Hai , chính là mẫu tử Giang thị cùng Lâm Sương Nhi, kế mẫu và đồng phụ dị mẫu của Lâm Uyển Nhi.
Giang thị sang, chỉ thấy Lâm Uyển Nhi bên cạnh tên ngốc nhà họ Tống, đang chọn câu đối, sắc mặt hồng hào, mặc áo bông hồng thắm, tóc búi gọn gàng, trắng trẻo hẳn lên, béo trông thấy, nào còn là con bé gầy gò đen nhẻm như ?
Mắt Giang thị nheo , trong lòng khó chịu vô cùng. Rõ ràng nhà họ Tống nghèo đến cơm chẳng đủ ăn, giờ con bé ăn mặc sung túc, còn lấy bạc mười lượng trả câu đối?
Tiểu cô nương thì chăm chú về phía Tống Ngọc, thì thầm: “Tỷ tỷ phụ quân khôi ngô thật…”
“ nương, chúng qua chào hỏi tỷ ?” Lâm Sương Nhi dè dặt hỏi.
Giang thị đang định buông lời châm chọc, nhưng thấy tờ ngân phiếu mười lượng trong tay Lâm Uyển Nhi thì sắc mặt lập tức đổi khác. Bỏ hộp son xuống, kéo nữ nhi chạy qua bên đường, miệng tươi như hoa:
“Ôi chao, Uyển Nhi, hiền tế, thật trùng hợp quá! Hai đứa cũng mua đồ tết ?”