Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:58
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh âm , quả đúng là của Tống Ngọc.

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Uyển Nhi chẳng còn gắng gượng nữa, hai tay nàng giơ lên, vung vẩy nắm tay nện lên lồng n.g.ự.c , nện nghẹn giọng trách mắng:

“Ngươi hả? Sao đáp lời ? Ta tưởng ngươi sói ăn mất đó …”

Hết lời, nàng liền òa thành tiếng, từng tiếng nấc như đứt ruột gan. Uyển Nhi thật sự giận, giận đến nghẹt thở, đến đau lòng.

Tống Ngọc thấy nương tử đến đáng thương như thế, cả luống cuống tay chân, vụng về lau nước mắt cho nàng. càng lau, nàng càng lớn, đến chẳng dừng .

Tống Ngọc đau lòng c.h.ế.t, vội ôm chầm lấy nàng, miệng ngừng năn nỉ:

“Là của , nương tử, đều là của . Nàng đ.á.n.h , mắng cũng , chỉ xin nàng đừng nữa …”

Chỉ cần Uyển Nhi rơi lệ, tim Tống Ngọc liền như ai xé nát. Dẫu là gì, chỉ cần nàng đừng , bảo gì, cũng bằng lòng.

“Không thì… nàng c.ắ.n một cái cũng .” Hắn lí nhí .

Uyển Nhi , chọc , lau nước mắt đáp:

“Ta chó, c.ắ.n ngươi chi?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Ngọc thấy nàng chịu , trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, dè dặt hỏi:

“Vậy… nàng hết giận chứ?”

Uyển Nhi khẽ gật đầu. Nàng ôm lòng, đầu tựa lên n.g.ự.c , tiếng tim đập vững vàng, lòng liền cảm thấy bình yên, nỗi sợ hãi trong rừng dần tan biến.

chứ?” Uyển Nhi sờ lên , thấy tay lạnh buốt, liền cởi áo khoác phủ lên .

“Ta . Suốt cả ngày nay tìm ngươi, suýt nữa lo phát điên.” Uyển Nhi giọng khàn khàn .

“Ta… tới nhà Trương đại phu…” Tống Ngọc gãi đầu, bộ dáng phần ngượng ngùng.

“Cái gì? Vậy là ngươi hề lên núi?”

“Không. Ta chỉ ở chỗ đại phu một lúc về nhà, thì nương nàng ngoài tìm mà vẫn , nên mới vội vàng chạy tìm.”

Uyển Nhi: ……

Chẳng lẽ, tên tiểu tử dám gạt nàng?!

Thật đáng giận!

Nàng nhất định nhớ kỹ gương mặt tiểu tử đó, gặp , nhất định “hỏi thăm” cho nhẽ!

Tống Ngọc thấy sắc mặt nương tử sa sầm, vội :

“Uyển Nhi?”

“Không . Mau trở về thôi, chắc nương đang sốt ruột lắm .” Uyển Nhi nhạt, tức giận tan biến theo gió núi.

“Ừm!”

Tống Ngọc lập tức nắm lấy tay nàng, dìu nàng rời khỏi rừng. Đến chân núi, thấy Uyển Nhi mặt mày trắng bệch, bước yếu ớt, Tống Ngọc rằng cúi cõng nàng lên lưng.

Hắn cảm thấy , khiến nàng một phen kinh sợ, lúc chính là lúc cần chuộc tội.

Uyển Nhi hề do dự, ngoan ngoãn leo lên lưng .

Đường núi tuy dốc , nhưng bước chân Tống Ngọc vững vàng như đá tảng, khiến lưng chẳng hề thấy chòng chành, trái còn thấy an lòng mà lúc nào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-30.html.]

Ánh trăng rọi xuống, kéo dài bóng hai , Tống Ngọc cõng Uyển Nhi, chân chầm chậm bước như phá vỡ khoảnh khắc dịu dàng . Hắn thật lòng cảm thấy: nương tử cần đến, thật là hạnh phúc bao.

Về đến nhà, Tống mẫu đang ngóng ở đầu ngõ, thấy Tống Ngọc cõng trở về thì lòng như trút xuống tảng đá.

“Ngọc nhi, Uyển Nhi chứ?” Tống mẫu vội chạy tới.

“Không nương, chỉ là mệt nên ngủ .” Tống Ngọc khẽ đáp.

Tống mẫu gật đầu, dặn dò: “Vậy con mau đưa nó trong nghỉ .”

Tống Ngọc bèn bế Uyển Nhi đông phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Nhìn nàng ngủ say, khóe miệng khẽ mỉm , lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên.

Gương mặt nàng vẫn còn vương chút bụi bẩn do rừng rậm ban chiều. Tống Ngọc khẽ vươn tay giúp nàng lau sạch. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua má nàng, mềm mại như tơ, khiến tim đập thình thịch.

Không tự chủ , cúi , hôn lên đôi môi đỏ mọng .

Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng, khiến tê rần. Cảm giác , lạ lẫm, ngọt ngào đến khó thành lời…

Mà trong giấc ngủ m.ô.n.g lung, Lâm Uyển Nhi cảm thấy như ai đó hôn nàng. nàng mệt quá, chẳng mở mắt nổi…

 

Sáng hôm , khi tỉnh giấc, Uyển Nhi phát hiện đang Tống Ngọc ôm chặt trong lòng. Nhớ chuyện tối qua, nhất là nụ hôn , mặt nàng đỏ bừng như ráng chiều.

Lẽ nào…

Lẽ nào tên ngốc , tự lĩnh hội chuyện nam nữ ?

Ở cùng lâu như thế, đây là đầu tiên chủ động hôn nàng, dù là khi nàng đang ngủ, nhưng cảm giác thực sự kỳ diệu.

Uyển Nhi , thấy vẫn còn đang say ngủ, trong lòng chợt mềm nhũn như nước.

“Uyển Nhi…” Tống Ngọc đột nhiên mở mắt, nàng bằng ánh mắt nóng bỏng. Nhìn đến đôi môi nàng, yết hầu khẽ chuyển động.

Uyển Nhi đến đỏ mặt, tim như nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng tránh ánh mắt , lí nhí :

“Ta… dậy đây…”

Nàng nhấc chân xuống giường, liền một cánh tay rắn chắc kéo trở .

“Ngươi!”

“Nương tử, …” Tống Ngọc lúng túng, ánh mắt chứa đựng khao khát che giấu. Nhớ tới những điều Trương đại phu dạy hôm , liền cúi đầu, nữa hôn lên môi nàng.

Lần Uyển Nhi bất ngờ, giật nảy . nàng nghĩ: là thê tử của , thì chuyện da thịt cũng là điều hiển nhiên.

Nàng khẽ nhắm mắt , cảm nhận sự vụng về đầy chân thành trong nụ hôn của . Tống Ngọc chẳng hề kỹ xảo, chỉ là ngây ngô hôn môi nàng, nhưng chính sự ngây ngô khiến cảm động đến tận tim gan.

Khi bàn tay to lớn của lướt xuống eo nàng, chạm đến nút áo đầu tiên, bên ngoài liền vang lên tiếng gọi của Tống mẫu:

“Uyển Nhi, Ngọc nhi! Dậy ăn cơm thôi, nương nấu xong !”

Hai cùng giật , Uyển Nhi vội đẩy Tống Ngọc , đỏ mặt luống cuống chỉnh áo quần chạy khỏi phòng.

Tống Ngọc giường, ngẩn ngơ theo bóng lưng nàng, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Cảm giác ngọt ngào thích vô cùng.

 

 

Loading...