Sau khi Tống mẫu đun xong một nồi nước nóng, bưng phòng, Lâm Uyển Nhi liền dùng khăn ấm lau sạch vết thương nơi vai Tống Ngọc, cẩn thận thoa t.h.u.ố.c do đại phu kê, đó dùng vải bố sạch băng bó kỹ lưỡng một vòng quanh vết thương.
Làm xong, nàng vội nhà bếp sắc thang t.h.u.ố.c hạ sốt.
Tống mẫu lúc đến bên nàng, nhẹ giọng :
“Uyển Nhi , cả đêm qua con mệt lắm , để nương trông t.h.u.ố.c cho, con nghỉ ngơi .”
Lâm Uyển Nhi lắc đầu:
“Con mệt. Tống Ngọc là vì bảo vệ con mà thương, chuyện chăm sóc … con nên tự tay mới .”
Trong giọng của nàng mang theo vài phần áy náy.
Tống mẫu ngờ thương thế của lang nhi do cứu Uyển Nhi mà . Dẫu hôm nàng còn cứng rắn lấy cái c.h.ế.t để kháng hôn, nhưng giờ thấy nàng bận bịu vì con , trong lòng bà cũng dần thấy ấm áp.
Hơn nữa…
Nàng gọi bà là “nương”?
Có lẽ… lẽ Uyển Nhi đổi chủ ý, ở ? Trong lòng Tống mẫu bỗng dâng lên một tia hy vọng, nhưng bà dám mở lời hỏi thẳng.
Sau khi t.h.u.ố.c sắc xong, Lâm Uyển Nhi bưng bát t.h.u.ố.c phòng, thổi cho nguội bớt mang đến đầu giường.
Lúc , Tống Ngọc vẫn mê man tỉnh, rõ ràng thể tự uống thuốc. Lâm Uyển Nhi cúi xuống, khẽ gọi:
“Tống Ngọc…”
“Tống Ngọc…”
Hắn khẽ chau mày, vì đau đớn mà nét mặt co rút, miệng rên nhỏ:
“Đau quá…”
Vết thương sâu thế , lớn còn chẳng chịu nổi, huống hồ chỉ như một đứa trẻ.
Lâm Uyển Nhi dịu dàng xoa trán , nhẹ giọng vỗ về:
“Tống Ngọc ngoan, uống t.h.u.ố.c sẽ đỡ đau ngay thôi.”
Nghe giọng nàng, khẽ mở mắt, mơ hồ gọi:
“Nương tử…”
“Nào, uống thuốc.”
Nàng đỡ cổ dậy, múc một muỗng t.h.u.ố.c kề sát miệng.
“Đắng quá…”
Tống Ngọc nhăn mày, mặt mũi khó chịu.
“Có đắng thật, nhưng uống mới nhanh khỏi. Nghe lời, nào, há miệng… A—”
Dưới ánh mắt dịu dàng của nàng, Tống Ngọc ngoan ngoãn hé miệng uống hết thuốc.
Uống xong, nàng lau miệng cho , dịu dàng đặt .
Tống Ngọc nàng, bất chợt nhỏ giọng:
“Nương tử thật .”
Lâm Uyển Nhi khựng , khẽ :
“Vậy ngươi lời, uống t.h.u.ố.c đúng giờ mới mau khỏi.”
“Ta lời, … nương tử đừng rời ?”
Tống Ngọc buổi sáng lén chuyện nàng rời khỏi nhà, lúc ánh mắt đầy mong chờ.
Lâm Uyển Nhi thoáng trầm ngâm.
Thật nàng cũng nghĩ đến việc bỏ , nhưng… nghĩ chuyện tối qua, lòng nàng d.a.o động.
Nương gia giờ kế mẫu, nàng trở về cũng chỗ dung .
Vả , gái một nơi dị thế, chẳng hiểu gì về nơi , nếu rời khỏi thôn liệu an ?
Chưa kể… Tống Ngọc tối qua vì nàng mà chịu một đòn nặng nề.
Nếu giờ nàng bỏ , chẳng là vong ân bội nghĩa?
Thôi thì… ông trời cho nàng tới đây, chi bằng thuận theo ý trời, tìm một con đường mới.
Dẫu cuộc sống mắt còn khốn khó, nhưng nàng đôi tay , chẳng lẽ thể dựng nên ngày mai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-3.html.]
Nghĩ , nàng khẽ gật đầu:
“Ừ, nữa.”
“Thật ?” Tống Ngọc mở to mắt, lấp lánh ánh vui mừng.
“Thật. Ta hứa với ngươi, sẽ ở .”
“Hay quá! Nương tử nữa ! Nương tử ở …”
Tống Ngọc vui mừng đến độ miệng toe toét, dù kéo căng vết thương cũng chẳng rên một tiếng, chỉ hớn hở như một đứa trẻ.
Tống mẫu đang ngủ trong sảnh thấy lang nhi vui sướng kêu lên “Uyển Nhi nữa?”, lập tức tỉnh giấc, sắc mặt lộ rõ vui mừng, miệng ngừng lẩm bẩm:
“Không nữa? Tốt quá … thật là quá!”
Sáng hôm , Tống mẫu thức dậy thật sớm, chợ mua nửa cân kê về nấu cháo. Khi thấy trời hãy còn sớm, bà xách giỏ tre lên núi nhà hái ít rau dại.
Khi về, thấy Lâm Uyển Nhi đang rửa mặt bên bể nước.
“Uyển Nhi, dậy sớm thế?” Bà mỉm .
“Dạ, nương về sớm ạ?”
“Ta núi hái ít rau, lát nữa bánh rau dại ăn nhé.”
Nụ của Tống mẫu thật hiền. Bà đến bốn mươi, dung mạo đoan trang, lúc tươi lộ vẻ mặn mà, khiến Lâm Uyển Nhi thoáng sững sờ.
Chẳng trách Tống Ngọc dung nhan tuấn tú như , hẳn là do di truyền từ bà.
“Tống Ngọc dậy con?”
“Dạ ạ, con đang chuẩn t.h.u.ố.c cho .”
“Ừ, nướng bánh, con t.h.u.ố.c xong ăn sớm.”
“Dạ, nương.”
Vào phòng, nàng tháo lớp vải băng cũ, t.h.u.ố.c băng cẩn thận. Nhờ t.h.u.ố.c hạ sốt, sắc mặt Tống Ngọc khá hơn nhiều.
Tống mẫu bưng cháo và bánh , đặt xuống bàn Tống Ngọc níu tay:
“Con nương tử đút cho con ăn…”
Tống mẫu ngập ngừng Lâm Uyển Nhi.
Nàng khẽ gật:
“Không nương, để con đút cho .”
Tống mẫu bèn để cháo ngoài.
Lâm Uyển Nhi đỡ Tống Ngọc dậy, từng muỗng từng muỗng đút cháo.
Tống Ngọc ăn ngoan, một bát cháo và cái bánh cũng hết sạch.
Xong việc, nàng sảnh thì thấy mấy chiếc ghế dài ghép , phủ chăn bông, là chỗ Tống mẫu tạm đêm qua.
Lâm Uyển Nhi khẽ thở dài, căn nhà phía Tây cần sửa , thể để Tống mẫu ở sảnh mãi.
trong nhà hiện giờ chẳng còn gì, nàng tay trắng, tính ?
Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Sau khi ăn xong, nàng với Tống mẫu rằng ngoài một lát.
Hòang Loan thôn, nơi nàng đang ở, là một thôn nhỏ chân núi, thuộc huyện Ngô Đồng, quanh năm sống dựa nông canh. Cả thôn đầy trăm hộ.
Ruộng nhà họ Tống bán hết, sống thì chỉ còn cách khác.
Lâm Uyển Nhi dọc theo đường đất khỏi thôn, chẳng mấy chốc thấy một dòng sông nhỏ. Nàng bước tới gần , trong nước vài con cá nhỏ, đều là cá con, đáng giá.
Nàng thở dài, xuống bờ sông.
“Nếu như cá ở đây to hơn chút thì mấy…”
Lời còn dứt, mắt nàng bỗng lóe lên một luồng sáng trắng.
Chớp mắt, nàng thấy giữa một tiểu viện sạch sẽ, nhà gỗ, cây cổ thụ, bên gốc cây là một giếng nước trong vắt như ngọc.
Lâm Uyển Nhi ngơ ngác dụi mắt. Đây… chẳng lẽ là… gian?
Nàng cũng gian ?!