Từ khi tức phụ nhà mang theo dị bảo, Tống mẫu Lâm Uyển Nhi chẳng khác nào thần tiên hạ phàm, ánh mắt lúc nào cũng mang ba phần kính ba phần yêu, khỏi thầm cảm khái: quả thật là bảo bối từ trời rơi xuống.
Hôm , Lâm Uyển Nhi bèn cùng Tống mẫu đem mấy con cá trong gian muối, giữ chờ đến Tết nấu nướng. Dù trong linh tuyền còn nhiều cá tươi, nhưng ăn mãi đồ tươi cũng ngán, nên nàng đổi vị chút.
Tống mẫu gật đầu đáp ứng, kịp động thủ trông thấy tức phụ nhà bỗng dưng từ lấy mấy con cá lớn mập mạp, tiếp đến là một đống cải trắng, cà rốt, ớt tươi… chất đầy cả góc nhà. Dù là trong gian đủ thứ, song tận mắt chứng kiến vẫn khỏi trợn tròn mắt mà ngơ ngẩn.
Thấy , Lâm Uyển Nhi vội bước tới lay lay cánh tay bà:
“Nương, chứ?”
Tống mẫu hồn, giọng vẫn còn mơ hồ:
“Không… con. Chỉ là… chỉ là… trời ơi, đang mộng …”
Nói đoạn, bà còn định thắp hương cáo tế lão gia nhà , định bụng mấy hôm nữa sẽ mộ ông mà khoe chuyện , để ông suối vàng cũng nở mày nở mặt.
Lâm Uyển Nhi bà bà đang nghĩ gì, nàng chỉ chăm chú cùng Tống mẫu rửa sạch cá, phân loại cá để muối phơi khô, còn rau củ thì chuẩn một phần để nấu, một phần dưa muối.
Bận rộn đến quá trưa, hai mới xử lý xong, còn chừa một con cá tươi để món cá kho. Lúc Tống mẫu bếp, Lâm Uyển Nhi mới nhớ nãy giờ vẫn thấy bóng dáng Tống Ngọc .
Tìm khắp trong phòng cũng thấy , nàng liền bếp với Tống mẫu một tiếng bước ngoài tìm.
Đi một vòng khắp thôn cũng thấy bóng dáng ai , Lâm Uyển Nhi trong lòng dâng lên nỗi bất an. Ngày thường cứ như cái đuôi dính sát nàng, hôm nay chẳng chẳng rằng mà mất?
Càng nghĩ càng lo, nàng liền chạy tận hai con sông đầu thôn cuối thôn tìm kiếm, nhưng cũng thấy.
Trong đầu Lâm Uyển Nhi chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ— ngốc của nàng… thấy nữa!
Nàng c.ắ.n răng chạy khắp nơi, lòng như lửa đốt. Gặp một nhóm hài tử đang chơi đùa gần đó, nàng vội gọi:
“Tiểu ca nhi, các ngươi thấy Tống Ngọc nhà ?”
Một tiểu oa dẫn đầu đáp :
“Tỷ tên ngốc á?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Lâm Uyển Nhi gượng:
“Phải, ngươi thấy ?”
“Hắn lên núi .”
“Núi nào?” nàng hỏi dồn.
“Sau thôn, bên kìa.” Tiểu oa chỉ tay về hướng núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-29.html.]
“Đa tạ.” Nói nàng liền ba chân bốn cẳng lao về hướng .
Trên đường núi gồ ghề, Lâm Uyển Nhi chạy gọi lớn:
“Tống Ngọc! Tống Ngọc!”
Không một hồi âm.
Nàng cứ thế leo lên tới tận đỉnh, bước rừng cây rậm rạp. Gió thổi vi vút qua từng tán lá, lòng nàng càng thêm bối rối. Gọi đến khản cổ cũng thấy ai, nàng mệt đến mức thụp xuống đất thở dốc.
Lúc , Tống mẫu ở nhà đợi mãi vẫn chẳng thấy nàng và Tống Ngọc , cũng bắt đầu lo lắng. Bà mở cửa liền gặp ngay Tống Ngọc thong dong trở về từ hướng khác.
“Ngọc nhi?”
“nương.”
“Ngươi về một ? Uyển Nhi ?”
Tống Ngọc ngẩn :
“Nương tử ở nhà ?”
Tống mẫu giật :
“Nó ngoài tìm con… Chẳng lẽ hai đứa lạc ?”
Nghe , Tống Ngọc biến sắc, lập tức đầu chạy tìm.
Lúc ở trong rừng, Lâm Uyển Nhi mệt rã rời, chân tay rã rời, đói khát mà vẫn nỡ dừng . Cứ nghĩ đến Tống Ngọc lạc đường, nàng lo đến .
Tống Ngọc theo lời mấy đứa nhỏ chỉ điểm mà chạy thẳng lên núi. Trên đường , gấp gáp đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Trời dần ngả tối, từng bóng cây đổ dài nền đất âm u. Lâm Uyển Nhi sợ hãi nắm chặt cây gậy, nào ngờ thấy tiếng sột soạt trong bụi rậm, tưởng là dã thú, nàng hoảng sợ vứt gậy mà bỏ chạy.
mới chạy hai bước liền vấp đá ngã nhào. Ngay lúc nàng nhắm mắt chờ đau đớn thì một vòng tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy .
“Uyển Nhi!”
Giọng quen thuộc vang lên, Lâm Uyển Nhi mở to mắt:
“Tống Ngọc?!”