Sáng sớm hôm , Tống mẫu thu dọn xong hành trang, dẫn theo Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc tới phòng từ biệt lão thái bà.
Lão nhân gia nữ nhi sắp rời , hốc mắt rớm lệ, níu tay buông, khuyên nán thêm vài hôm. Tống mẫu quyết ý. Bà rõ, vì chuyện thiên vị của lão nhân gia mà mâu thuẫn giữa đại phòng và nhị phòng sinh , bà ở thêm cũng chẳng ích gì, chỉ tổ thêm phần lúng túng.
Bà bên giường, cầm tay mẫu , nhẹ giọng dặn dò:
“Đại phu dặn, chỉ cần uống t.h.u.ố.c đúng giờ, thể sẽ sớm bình phục. Đợi nương khoẻ , nữ nhi về thăm.”
Lão thái bà gật đầu, mặt giấu nước mắt, điều gì nhưng lời kịp thốt nghẹn nơi cổ họng.
Vừa khỏi phòng, thấy đại ca và đại tẩu chờ nơi sân. Biết tam hôm nay lên đường, cả hai đều nắm tay từ biệt.
Tống mẫu tiến lên, nắm tay đại tẩu, chân thành :
“Đại ca, đại tẩu, nương t.h.u.ố.c thang, thể cũng ngại nữa. Tam tiện ở lâu. Mấy hôm nay cực khổ cho đại tẩu nhiều . Mẫu tuổi cao, đôi lúc hồ đồ, mong tẩu đừng để trong lòng.”
Nói , bà móc một tờ ngân phiếu hai mươi lượng nhét tay đại tẩu.
“Tam , chuyện chăm sóc nương vốn là bổn phận của chúng , gả , còn tốn kém như ? Trước đó trả tiền t.h.u.ố.c thang, với đại ca áy náy lắm .” – Dương thị kiên quyết từ chối.
“Đại tẩu, cứ nhận lấy , chẳng chỉ vì mẫu , mà còn để mua chút đồ bổ cho bọn trẻ trong nhà nữa.” – Tống mẫu ôn hòa.
Dương thị xong cũng hiểu tâm ý, rốt cuộc cũng nhận lấy, vỗ nhẹ tay bà:
“Tam yên tâm, nương để chúng lo liệu, cứ an lòng hồi phủ.”
Ba rời khỏi cửa viện, Tống Ngọc sớm chuẩn xe lừa, dắt cổng. Hắn đỡ nhạc mẫu lên xe, dìu Lâm Uyển Nhi, cẩn thận từng chút một.
“Tam , Uyển Nhi, Ngọc nhi, đường cẩn thận!” – Hà Thu Thạch vẫy tay tiễn biệt.
“Đại cữu cữu, chúng con đây, nhà thôi.” – Tống Ngọc đáp, vung roi, xe lừa chầm chậm lăn bánh.
Rời khỏi thôn, xe lừa rẽ đường núi, trời ngả chiều. Trên đường, Tống mẫu lặng im . Lâm Uyển Nhi tưởng bà vẫn lo cho lão thái bà nên khẽ an ủi:
“Nương đừng buồn, chỉ cần ngoại tổ mẫu chịu uống thuốc, nhất định sẽ sớm khỏi.”
Tống mẫu gật đầu, cố nặn một nụ , nhưng ánh mắt vẫn còn vướng bận. Lòng bà ngổn ngang, chẳng ngờ bao năm xa cách, gia đình đổi đến thế, ngay cả mẫu cũng thiên vị chẳng rõ ràng.
…
Về đến thôn Hoàng Loan thì trời tối.
Vừa cửa, Tống mẫu bếp nhóm lửa nấu cơm. Tống Ngọc cột xe lừa nơi gốc hoè, cho ăn uống xong mới nhà.
Ba mệt lả, ăn uống qua loa ai nấy đều nghỉ.
Trong đông phòng, Lâm Uyển Nhi đang gấp y phục. Tống Ngọc tắm rửa xong, cả khoan khoái nhưng vì mệt nên ngủ mất. Lâm Uyển Nhi phu quân ngủ say, thấy lòng thương xót, vươn tay vuốt má .
“…Nương tử…” – Hắn lơ mơ gọi, đưa tay giữ lấy tay nàng, kéo lòng, ôm chặt chẳng buông. Lâm Uyển Nhi giãy chẳng , đành im để mặc ôm mà ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-28.html.]
Trước khi chìm giấc ngủ, nàng gian xem xét – rau củ gieo trồng đó lớn mạnh, cải trắng to mướt, cà rốt mọng nước, đậu và ớt xanh rì. Đáng mừng hơn, gian dường như mở rộng, đất trồng nhiều hơn .
Nàng đoán là vì ngừng trồng trọt nên gian tự mở rộng, nghĩ đến đây, trong lòng vui sướng, chẳng mấy chốc lúc nào chẳng .
Đêm , tuyết rơi một trận lớn.
Sáng sớm, cả viện phủ kín tuyết. Tống Ngọc dậy sớm, cầm xẻng xúc tuyết trong sân. Lâm Uyển Nhi thì mang rau cải trong gian , cuốc thêm luống đất mới để gieo trồng.
Buổi trưa, Tống mẫu nấu cải trắng và cà rốt lấy từ gian thành hai món đơn giản. Lâm Uyển Nhi là nếm đầu tiên, c.ắ.n một miếng, giòn ngọt ngon lạ thường. Nàng mắt sáng bừng lên, trong lòng khỏi mừng thầm: “Không gian đúng là thần kỳ, rau cải cũng ngon hơn hẳn.”
Tống Ngọc ăn thử, cũng khen:
“Ngon lắm!”
Ngay cả Tống mẫu cũng gật gù:
“Rau con mua ở mà ngon dữ ?”
Lâm Uyển Nhi chần chừ một lát đáp:
“Là con tự trồng đó nương.”
Tống mẫu sửng sốt:
“Trồng ở ? Nhà gì đất?”
Thấy thể giấu mãi, nàng quyết định rõ:
“Nương, thật … con một cái gian mang theo bên , trong nhà, đất, giếng nước… Cá con nuôi cũng từ đó, rau cũng .”
Tống mẫu mà ngây :
“Gì cơ? Không gian?… Con là tiên nữ hả?”
Lâm Uyển Nhi “…”
Tống Ngọc thì chen giải thích theo cách riêng:
“Chính là cái chỗ bí mật ao cá nhiều thiệt nhiều á, nhưng cho ai nhen nương!”
Lâm Uyển Nhi dở dở , nhưng cũng may là Tống Ngọc giữ lời.
Tống mẫu tức phụ lang nhi, chắc chuyện là thật. Tuy chẳng hiểu hết chuyện gì đang xảy , nhưng nghĩ đến lo ăn mặc, trong lòng khỏi thấy may mắn, cảm khái thốt lên một câu:
“Uyển Nhi, con đúng là… thần tiên giáng thế !”
Hạt Dẻ Nhỏ