Sáng sớm hôm , Lâm Uyển Nhi dậy từ tinh mơ, hôm nay nàng và Tống Ngọc định cùng lên trấn để hốt t.h.u.ố.c cho ngoại tổ mẫu.
Ra tới sân, thấy Tống Ngọc sớm chăm xong con lừa, buộc yên cẩn thận, chỉ chờ nàng bước . Vừa trông thấy nương tử, liền mỉm , tay nhẹ đỡ nàng lên xe. Sau đó cũng trèo lên, tay vung roi lừa, chiếc xe lộc cộc rời khỏi thôn Hà Gia, nhắm hướng thị trấn mà .
Tới trấn , hai thẳng tới d.ư.ợ.c đường, đưa phương t.h.u.ố.c cho chưởng quầy hốt đủ mười thang. Lâm Uyển Nhi mua thêm mấy gói t.h.u.ố.c bổ và ít đồ ăn dưỡng , lúc bấy giờ mới cùng phu quân trở về thôn.
Vừa tới cổng nhà họ Hà, liền thấy trong viện tiếng cãi vã ầm ĩ. Nghe kỹ, hóa là đại cữu mẫu Dương thị và nhị cữu mẫu Tô thị đang lời qua tiếng .
Hai liếc , vội vã bước trong.
Đến cửa phòng lão thái bà, chỉ tiếng Dương thị tức giận quát:
“Tô thị ! Ngươi chuyện như thế mà còn hổ thẹn?”
Thì sáng nay, nhị biểu ca Hà Ngôn Sinh tự dẫn mẫu đến xin Dương thị. Có điều, Tô thị xưa nay tính tình kiêu ngạo, ép nhận càng khó chịu, thế là lời qua tiếng , chuyện vỡ lở.
Dương thị xong chuyện thì giận dữ vô cùng. Hóa bao nhiêu trứng gà nàng nấu mỗi ngày cho lão thái bà đều Tô thị lén lấy !
“Ngươi dám ?” Dương thị giận đến run tay, chỉ thẳng mặt Tô thị.
“Phải thì , thì ? Nương gì .” Tô thị cãi ngang.
Dương thị , sắc mặt càng thêm khó coi, nàng phắt lão thái bà, nước mắt dâng tràn:
“Nương! tức phụ hầu hạ từng ngày từng bữa, đến trứng gà cũng tiếc phần bọn nhỏ, giữ để tẩm bổ cho , mà thì ? Lại để kẻ khác lấy ! Chẳng trách mấy hôm nay t.h.u.ố.c thang thấy công hiệu, thì là trứng đều kẻ khác giành mất!”
Lão thái bà tuy hai mắt thấy, nhưng tiếng đại tức phụ nức nở, lòng cũng thấy xót xa, chỉ khẽ than một tiếng, cúi đầu gì.
Tô thị bật :
“Đại tẩu! Trứng thì chứ? Không cho ngoài ăn! Là cho Ngôn Sinh ăn – cháu trai duy nhất sách của nhà ! Nương thương cháu gì sai?”
Dương thị chọc giận đến bật :
“Nếu nương thương cháu, thì hôm qua ngươi nghèo khó khổ, đùn đẩy tiền t.h.u.ố.c cho điệt nhi và điệt tức ? Đã thương thì thương cho trọn, chỉ nhận trứng mà bỏ tiền mua thuốc?”
Tô thị nhất thời nghẹn họng, chẳng nên lời.
Thật , Dương thị chẳng hẹp hòi chuyện vài quả trứng. Bà chỉ thấy nực : một tay chăm sóc lão thái bà từng bữa từng canh, đến lúc xảy chuyện thì ưu ái là nhị phòng, còn bà thì giống như kẻ dư thừa.
Lúc , Tống mẫu cũng bước , rõ mồn một, mặt mày tái nhợt. Nàng đưa mắt mẫu :
“Nương… hồ đồ như ?”
Lão thái bà ho khan vài tiếng, vịn tay mép giường, miễn cưỡng lên tiếng:
“Được … các con đừng ầm ĩ nữa. Việc là , đại phòng oán giận, … nhận cả.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Người , thật khiến lòng lạnh lẽo,” Dương thị rầu rĩ thốt , mắt hoe đỏ.
Bà chăm nom bà bà suốt bao năm, cuối cùng vẫn sánh với vài câu dỗ ngon của nhị phòng. Bà cảm thấy bản thật chẳng khác gì ngoài.
Thấy , Tô thị vẫn điều, hừ một tiếng:
“Có đáng gì , mấy quả trứng thì là gì? Ta trả là chứ gì?”
“Im ngay!” Hà Ngôn Sinh chịu nữa, bước hành lễ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-27.html.]
“Đại bá mẫu, việc là nương con sai, để Ngôn Sinh nương nhận , mong bá mẫu đại nhân chấp kẻ tiểu nhân.”
Lời ôn hòa, lễ độ, đầy ý hối khiến Dương thị dịu bớt cơn giận. Bà Ngôn Sinh, trong lòng chẳng trách gì – dù đứa nhỏ cũng thật lòng nhận .
Bà nhẹ giọng :
“Việc qua , cũng chẳng lớn. Chỉ là từ nay về , mẫu giao cho nhị phòng chăm sóc, đại phòng quản nữa.”
Tô thị , lập tức trừng lớn mắt:
“Giao cho ? Không !”
Hà Ngôn Sinh thấy tình thế , vội vàng lên tiếng:
“Đại bá mẫu yên tâm, nương và con nhất định sẽ đại phòng hầu hạ tổ mẫu chu đáo.”
“Tốt,” Dương thị gật đầu, dẫu trong lòng dứt tủi hờn.
Tô thị giận dữ bỏ ngoài, mặt sa sầm.
Thấy nàng mất, Ngôn Sinh vội đuổi theo. Vừa tới cửa gặp Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc.
Biết họ thấy hết chuyện, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu :
“Biểu ca, biểu tẩu, thật phiền hai …”
Tống Ngọc khẽ đáp:
“Không , mau xem nhị cữu mẫu .”
Chờ rời , trong phòng liền im bặt. Không khí như đọng .
Tống mẫu lặng lẽ đưa tay lau khóe mắt. Mẫu già yếu, t.h.u.ố.c men khác ngầm rút ruột, lòng nàng thật chẳng yên.
Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc bước , đưa t.h.u.ố.c và các món bổ mua.
“Đại cữu mẫu, đây là t.h.u.ố.c hôm nay hốt , một ngày hai thang. Ngoài , đây là chút đồ bổ cho ngoại tổ mẫu, phiền cữu mẫu giúp hầm t.h.u.ố.c và trông nom.”
Dương thị nhận lấy, mặt vẫn còn giận nhưng giọng dịu :
“Uyển Nhi, Tống Ngọc, cảm ơn các con.”
“ cữu mẫu chớ khách sáo.” Lâm Uyển Nhi mỉm đáp.
Nghe , lão thái bà giường, trong lòng hổ thẹn vô cùng, cố gắng cất tiếng:
“Đại tức phụ… những ngày qua cực khổ cho con . Ta… thật .”
Dương thị tuy giận, nhưng lão thái bà dù cũng là bà bà . Bà chỉ cúi đầu khẽ :
“Ta sắc thuốc.”
Rồi xoay , ôm lấy bọc t.h.u.ố.c bước nhanh về phía bếp.
Chẳng bao lâu , thang t.h.u.ố.c sắc xong, uyển nhi – Tống mẫu– cẩn thận bưng . Lão thái bà uống xong thuốc, tinh thần cũng đỡ hơn đôi chút, chẳng mấy chốc liền .