Trong phòng, lão thái bà khẽ thở dài một tiếng, giọng mỏi mệt:
“Cứ mang … Chỉ thằng nhỏ nhà là kẻ sách, cũng nên tẩm bổ thêm chút đỉnh…”
Tức thì, mặt Tô thị liền rạng rỡ, nàng vui vẻ giấu hai quả trứng tay áo, lúc mới thỏa mãn dậy, tính lui ngoài.
Bên ngoài, Lâm Uyển Nhi tiếng bước chân, liền vội vã tránh sang bên, nấp cột trụ gần đó…
Chờ đến khi nhà chính, trong tộc đều bàn cơm.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Uyển Nhi, đây nào!” Dương thị nhiệt tình vẫy tay gọi.
Uyển Nhi mỉm , xuống bên cạnh bà bà .
Nhà họ Hà đông nhân khẩu, nam nhân ăn khỏe, thường nhật nấu nồi cháo to với khoai lang, bắp để lót . Hôm nay vì Tống mẫu hồi môn, Hà lão đại đặc biệt sai Dương thị thêm mấy món tử tế hơn.
Chẳng bao lâu, Tô thị cũng thong thả bước , Uyển Nhi lặng lẽ liếc mắt sang thì quả nhiên thấy nàng ôm chặt một bên tay áo, cạnh Hà lão nhị, nét mặt thản nhiên như .
Trên bàn ăn, nàng lời nào. Dương thị hỏi cho lão thái bà dùng trứng , Tô thị gật đầu đáp dùng , mặt đỏ, tim loạn. Ăn cơm xong, nàng liền dắt theo nhi tử lui ngoài.
Sau bữa cơm, Dương thị dọn dẹp một gian phòng trống để Tống mẫu và Lâm Uyển Nhi nghỉ ngơi, còn Tống Ngọc thì tạm ở chung với Hà Ngôn Sinh – biểu thành .
Dương thị nhiệt tình giúp họ xếp đồ đạc, còn đun một nồi nước nóng để tắm rửa.
Tống mẫu và Uyển Nhi định phòng, Tống Ngọc liền kéo áo Uyển Nhi, ánh mắt u oán đầy vẻ nỡ.
Thấy tiểu phu thê chuyện riêng, Tống mẫu và Dương thị liền thức thời về phòng.
Uyển Nhi khẽ :
“Phu quân, thế?”
Tống Ngọc quen cùng thê tử sớm tối chung giường, giờ chia phòng, sắc mặt chẳng lấy gì vui.
“Đừng nhăn nhó nữa, tới ngoại gia thì cũng chịu khó đôi chút. Chờ ngoại tổ mẫu khỏi bệnh, liền cùng về nhà, ?” Uyển Nhi dịu dàng vuốt má .
Nghe lời dỗ ngọt, Tống Ngọc mới tươi tỉnh lên, ngoan ngoãn sang phòng Hà Ngôn Sinh.
Khi bước , Hà Ngôn Sinh vẫn mặt, còn đang ở thư phòng sách. Vì lang nhi nơi yên tĩnh, Tô thị cố ý ngăn gian phòng lớn hai, một nửa thành thư phòng cho Ngôn Sinh dùng riêng.
Tối đến, Ngôn Sinh thường ở đó sách, luyện chữ.
Lúc , đang nghiêm chỉnh án thư, mặt là hai quả trứng luộc, mặt mày âm trầm về phía mẫu .
“Nương, trứng cầm về cho tổ mẫu , hài nhi ăn.”
Tô thị ngỡ ngàng, vội xòa:
“Ngôn Sinh , đây là tổ mẫu thương con, lén để dành đó. Ngoài con , chẳng ai .”
Ngôn Sinh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-26.html.]
“Là tổ mẫu cho, tự ý lấy?”
Tô thị chất vấn liền biến sắc, bực tức:
“Ngươi gì mà chuyện với nương như ? Nương thế cũng là vì cho ngươi.”
Ngôn Sinh lắc đầu, giọng kiên quyết:
“Đừng mượn danh ‘vì con’, nương đừng tự tiện lấy đồ bổ của tổ mẫu nữa. Trứng , con thể ăn cũng nên ăn.”
Từ ngày về nhà, mãi sách, mảy may nghi ngờ lời mẫu rằng trứng là do gà nhà đẻ. Hôm nay cô mẫu từ xa trở về, thăm.
Vừa đến cửa phòng, liền đại đại cữu mẫu mỗi ngày đều nấu cháo và hai quả trứng cho tổ mẫu, thế mà lão nhân gia suy nhược. Khi thấy mẫu lúng túng, chột , như sét đ.á.n.h ngang tai, bỗng hiểu …
Hóa mỗi ngày ăn trứng, là gián tiếp khiến tổ mẫu thiếu dinh dưỡng mà ngã bệnh!
Nghĩ tới đó, chỉ tự vả.
Tô thị liền quát:
“Chẳng bà vẫn ? Hơn nữa t.h.u.ố.c men đều do Lâm Uyển Nhi lo, ngươi còn bận tâm gì!”
Trong mắt Tô thị, trong nhà ai quan trọng bằng lang nhi – một kẻ sách, tương lai quan. Dù là ba đứa cháu bên đại phòng, thì cũng chẳng sánh với Ngôn Sinh.
“Chính vì t.h.u.ố.c do Uyển Nhi biểu tẩu bỏ tiền, nên hài nhi càng thấy hổ thẹn. Vừa mang ơn, mang tội với tổ mẫu!”
Tô thị trừng mắt , thấy lang nhi đạo lý mà chiều theo lòng , liền tức giận thôi. Trong đầu bà vẫn nghĩ, mai lang nhi đỗ đạt công danh, đại phòng ắt sẽ sang nịnh hót.
Nào ngờ, Ngôn Sinh mở miệng:
“Trứng , xin mang trả cho tổ mẫu. Ngày mai, hài nhi sẽ tự đến nhận với đại bá mẫu.”
“Không !” Tô thị vội phản bác.
“Sao ?”
“Con là kẻ sách, là tương lai của Hà gia, cúi đầu xin đại phòng ?”
Ngôn Sinh nhíu mày, chậm rãi đáp:
“Chính vì sách, con mới hiểu thế nào là trái. Nếu ngay cả của cũng dám nhận, thì còn mặt mũi gì ?”
“Ngươi…”
Tô thị nghẹn lời, chỉ thấy tim như ai xé toạc. Bà một lòng kỳ vọng lang nhi, rạng rỡ tổ tông, nhưng nay, dám về phía đại phòng chỉ vì mấy quả trứng gà!
Cuối cùng, bà chỉ thể nghẹn ngào thốt một câu:
“Nếu nhận , thì cũng là nương , con thể …”