Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:53
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đầu tiên lên tiếng chính là lão thái:

“Uyển Nhi , con tấm lòng hiếu thuận, ngoại nương thật lòng cảm kích. Có điều… t.h.u.ố.c thang đắt đỏ quá, thôi thì miễn …”

Lâm Uyển Nhi lập tức cầm tay bà, khẽ :

“Ngoại nương, ngàn vạn chớ lời . Nếu uống thuốc, nương con hẳn sẽ thương tâm bao. Hôm qua nhận thư, nương con thấp thỏm lo lắng cả ngày, trong lòng lúc nào cũng nhung nhớ đến . Người nhất định thể xảy chuyện gì nữa .”

Nàng lão thái khó nhị phòng, nhưng nàng là tức phụ của Tống mẫu thể khoanh tay ? Bấy lâu nay, bà bà cùng phu quân đều coi nàng như châu ngọc nâng niu, hôm nay nàng cũng nên báo đáp đôi chút.

Bên cạnh, sắc mặt của Dương thị cùng Hà Thu Thạch phần hổ, đều cúi thấp đầu. Dương thị lúng túng lên tiếng:

“Uyển Nhi, việc vốn là trách nhiệm của đại phòng chúng và nhị phòng, để con – một ngoại tộc bỏ tiền chứ…”

Lâm Uyển Nhi mỉm :

“Đại cữu mẫu cần khách khí, con nhà cữu mẫu cũng dư dả. Có thể giúp phần nào thì con cứ giúp, sáng mai con cùng phu quân sẽ lên trấn bắt t.h.u.ố.c cho ngoại nương.”

Tống Ngọc liền nắm tay nương tử, dịu dàng gật đầu.

Lão thái cũng ngạc nhiên thôi, càng thêm hài lòng với điệt tức . Chỉ tiếc đôi mắt còn thấy rõ, chẳng thể rõ mặt mũi nữ nhi phúc hậu thế nào.

Chuyện t.h.u.ố.c thang gánh vác, Hà Thu Thạch liền sai Dương thị bếp chuẩn cơm chiều để khoản đãi tam và phu thê điệt nhi. Dương thị gật đầu, vui vẻ lui xuống.

Nhị cữu mẫu – Tô thị, thì như trút gánh nặng, gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên. Trong lòng càng chắc mẩm: Lâm Uyển Nhi cùng Tống gia căn bản hề nghèo khó như lời đồn, thậm chí còn phần dư giả.

Nghĩ thế, Tô thị liền tươi, tiến gần nắm tay Lâm Uyển Nhi:

“Ôi dào, thật là nhờ con cả đấy! Cũng chỉ vì nhị cữu cữu con kiếm bạc bao, còn lo cho tiểu tử nhà ăn học. Ta đây cũng hết cách. Trong nhà họ Hà chỉ mỗi một đứa sách là nó, lẽ cứ để cả nhà đời đời cày ruộng hết ? Con hiểu cho chứ hả?”

Lâm Uyển Nhi chỉ nhướng nhẹ chân mày, đáp . Mới nãy, Dương thị rõ ràng những gì trong phòng lão thái đều nhị phòng moi sạch. Vậy mà Tô thị giờ còn trơ mặt nghèo, thật khiến chướng mắt.

lúc đó, nhị biểu Hà Ngôn Sinh khẽ kéo tay áo Tô thị, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nương, thế… kỳ ?”

Tô thị chẳng hề để ý, nhân cơ hội kéo luôn Hà Ngôn Sinh đến mặt Lâm Uyển Nhi:

“Uyển Nhi , đây là biểu con – Ngôn Sinh. Nó nhỏ hơn Tống lang nhi một tuổi, hiện đang học ở tư thục trong trấn, là đứa hiếu học hiểu chuyện. Nào, gọi biểu tẩu con.”

Hà Ngôn Sinh chỉ nghiêng hành lễ, khách khí :

“Biểu tẩu.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển Nhi nhẹ gật đầu, ánh mắt khẽ liếc qua . Hà Ngôn Sinh năm nay mười chín, hình cao ráo, diện mạo tuấn tú thư sinh, là niềm kỳ vọng của nhị phòng, cả ngày chỉ sách, hề động đến việc đồng áng.

Khi nãy, còn vì nãi nãi mà từ bỏ việc sách để lấy tiền chữa bệnh, xem như là đứa nhỏ hiếu tâm.

Chỉ tiếc, như kỳ vọng của Tô thị, chẳng thêm câu nào, nàng giận đến mức trừng mắt lườm một cái. “Cái đồ u mê giống cha ngươi, chẳng nửa phần khéo léo từ !”

Tô thị đang tính tiếp tục trò chuyện, nào ngờ Lâm Uyển Nhi xoay sang phía Hà Thu Thạch :

“Đại cữu cữu, chuyện t.h.u.ố.c thang lo xong, ngoại nương cũng kích động quá độ, là để nghỉ ngơi một lát ạ.”

Hà Thu Thạch gật đầu đồng ý, liền sang dặn Tô thị:

“Nhị , ngươi đến phòng bếp phụ đại tẩu nấu nướng. Để tam đây hầu hạ nương là .”

Tô thị tuy lòng tình nguyện, nhưng vẫn ” một tiếng kéo trượng phu cùng lang nhi ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-25.html.]

Vừa dứt bước chân nhị phòng, trong phòng liền yên tĩnh trở .

Hà Thu Thạch liền nhắc:

“Tam , bao năm trở về, tranh thủ hầu chuyện với nương . Ta ngoài , gì thì sang đông phòng gọi .”

Tống mẫu gật đầu, tiễn Hà Thu Thạch cửa bên giường lão thái.

Lão thái lúc mới ngoắc tay gọi Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc :

“Uyển Nhi, Ngọc nhi, hai đứa gần một chút.”

Hai vội bước đến gần, bên mép giường. Lão thái run rẩy đưa tay :

“Uyển Nhi, cho ngoại nương sờ thử mặt con xem nào…”

Lâm Uyển Nhi liền đưa tay bà áp .

Đầu ngón tay nhăn nheo của lão thái nhẹ nhàng vuốt ve, nở nụ mãn nguyện:

“Tốt lắm, lắm. Ngọc nhi, con cưới một nương tử thế là phúc khí đời tích đó!”

Tống Ngọc đáp ngay:

“Ngoại nương, nương tử của con là nhất thiên hạ!”

Lâm Uyển Nhi mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống. Lão thái bật , lòng đầy vui vẻ.

Tống mẫu ở bên cũng cảm thấy an ủi, trong lòng thầm nghĩ: là một tức phụ , nàng từng hối hận vì cưới nàng cho Tống Ngọc.

Mấy trò chuyện một lát, Tô thị bỗng bê bát cháo nóng cùng hai quả trứng luộc :

“Tam , nương thể yếu, để chăm sóc, các ngươi cứ ngoài ăn cơm .”

Tống mẫu do dự đưa tay định đỡ lấy bát cháo:

“Nhị tẩu, để đút cho nương ăn.”

Tô thị né sang bên:

“Tam khách khí quá . Chiếu cố nương là chuyện .”

Lâm Uyển Nhi nheo mắt, cảm thấy chút bất thường, nhưng tiện mở miệng. Tống mẫu cũng tiện tranh nữa, liền cùng Tống Ngọc ngoài.

Vừa đến sân, Lâm Uyển Nhi viện cớ tiện, vòng một vòng liền nấp cột gần cửa sổ phòng lão thái.

Chỉ thấy bên trong, Tô thị lạnh nhạt :

Nương dậy ăn cháo !”

Lão thái thở dài một , tự lồm cồm dậy, dò dẫm cầm bát cháo lên, từng thìa từng thìa chậm rãi húp.

Tô thị thì một bên tiếp:

“Trứng hôm nay con mang cho Ngôn Sinh. Người già , ăn cũng chẳng bổ gì, để nó bồi bổ đầu óc, sách cho còn hơn.”

Lâm Uyển Nhi nắm chặt bàn tay, sắc mặt trầm xuống. Quả nhiên, nàng đoán sai, hai quả trứng mỗi ngày vốn nấu cho lão thái đều Tô thị lén mang cho lang nhi!

 

 

Loading...