Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:52
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Lưu đại phu t.h.u.ố.c bổ cần dùng là d.ư.ợ.c liệu quý giá, gương mặt Đại cữu và Đại cữu mẫu bỗng sa sầm, thần sắc hiện rõ vẻ khó xử. Thế nhưng Hà Thu Thạchdo dự một chốc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:

“Lưu đại phu, t.h.u.ố.c … độ chừng tốn bao nhiêu ngân lượng?”

Lâm Uyển Nhi cũng nghiêng đầu sang. Nàng sự chật vật của Đại cữu cữu và cữu mẫu. Nhà Đại cữu cữu ba lang nhi, đều thành gia lập thất, chỉ riêng chuyện chi tiêu thường nhật cho cả nhà chẳng nhỏ, huống chi thể lão thái thái thế e là cần điều dưỡng lâu dài, một khi uống t.h.u.ố.c thì uống một hai thang là xong.

Lưu đại phu vuốt râu đáp:

“Lão hủ chỉ bắt mạch, bán thuốc. Ta sẽ kê một phương, các vị cầm đến hiệu t.h.u.ố.c trong trấn mà bắt. Ngày sắc hai thang, uống liên tục một thời gian mới mong hiệu quả.”

Dứt lời, ông lấy bút mực ghi đơn thuốc, nhanh chóng xong liền đưa cho Hà Thu Thạch.

Hà Thu Thạch thông chữ nghĩa, cầm phương t.h.u.ố.c ngẩn , đành ngẩng đầu về phía Lâm Uyển Nhi:

“Uyển Nhi , cháu xem giúp xem đơn t.h.u.ố.c chứ?”

“Vâng ạ.” Nàng gật đầu, nhẹ nhàng đón lấy.

Mắt đảo qua, Lâm Uyển Nhi liền cau mày. Đơn t.h.u.ố.c là d.ư.ợ.c quý – nhân sâm, hoàng kỳ, bạch truật, linh chi…, chỉ một vị t.h.u.ố.c tới trăm văn, cộng hơn chục vị, mỗi thang ắt hơn một lượng bạc. Nếu điều dưỡng trường kỳ, quả là tốn kém chẳng nhỏ.

“Thế nào hả cháu?” hà Thu Thạch cẩn trọng hỏi.

“Thưa đại cữu cữu, một thang t.h.u.ố.c tốn chừng một lượng bạc lẻ một chút.” Lâm Uyển Nhi giấu diếm, thành thật đáp.

Nghe , phu thê hai Đại cữu cữu khỏi trợn mắt , thần sắc vô cùng khó xử.

Tô thị, cũng kinh hãi kêu lên, giọng lắp bắp:

“Một… một thang t.h.u.ố.c thôi mà… tốn tới một lượng bạc?”

Nên phu quân nhà nàng việc ở bãi mỏ cực nhọc suốt tháng cũng chỉ kiếm một quan tiền. Tiền chỉ để chi tiêu hằng ngày, còn lo học phí cho đứa nhỏ nhà nàng là Hà Ngôn Sinh. Vậy một thang t.h.u.ố.c một lượng bạc, mà kham nổi?

Hà thủ thạch chau mày, sang thì thầm bàn bạc cùng thê tử, lên tiếng:

“Chuyện t.h.u.ố.c men cũng chẳng nhỏ, là vầy , với Nhị mỗi nhà góp một nửa tiền…”

Lời còn dứt, Tô thị chặn ngang:

“Không !”

Hà Thu thạch cau mày qua:

“Sao ?”

Tô thị bắt đầu cao giọng:

“Đại ca, nhị lang một tháng kiếm chẳng bao nhiêu, còn nuôi con học hành. Nay t.h.u.ố.c uống lâu dài, thì lấy gì mà sống tiếp? Các cái gì gọi là chi tiêu trong nhà ?”

Nàng còn đá mắt cho phu quân ngầm nhắc nhở, nhưng Hà ngôn lâm thật thà, hiểu dụng ý, chỉ gãi đầu ngốc.

Tô thị tức đến lườm ph quân một cái rõ sắc.

Thấy Nhị phòng khăng khăng chịu chia tiền, Đại cữu mẫu – Dương thị từ đầu vẫn nhẫn nhịn, nay nhịn nổi nữa, liền cất cao giọng:

“Nhị , ý là nhà nghèo thì góp một đồng nào ? Ai mà chẳng khổ chứ? Nhà bảy miệng ăn, tiền tiêu chẳng ít. Khi nương ngã bệnh, chẳng hai nhà rõ sẽ cùng chăm sóc? Khi lấy cớ thể khỏe trông nương thì chúng nén giận mà lo liệu. Nay đến t.h.u.ố.c cũng chịu chia, chẳng lẽ định đem hết gánh nặng đổ lên đầu nhà ?”

Tô thị tức đến đỏ cả mặt:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngươi…”

Dương thị càng càng sắc sảo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-24.html.]

“Ta sai ? Bao năm nay ở phu gia , nương thương yêu, chẳng tích bao nhiêu lành, tính toán. Giờ nương bệnh nặng thì phủi tay chối bỏ? Làm cho lương tâm một chút!”

Tô thị vốn tưởng Dương thị vẫn nhẫn nhịn như xưa, ngờ hôm nay dám vạch mặt , nhất thời sững sờ chẳng thốt lời.

Hà Thu Thạch cạnh cũng chút sửng sốt, song nghĩ đến tiền t.h.u.ố.c thì gật đầu phụ họa.

Tô thị tức giận hét lên:

“Dương thị, ngươi quá đáng! Nương già thế , uống t.h.u.ố.c thì cũng thôi. Còn Ngôn Sinh nhà là học trò giỏi, nếu vì chuyện mà đứt mất con đường công danh thì ai chịu trách nhiệm?”

“tô thị!” Hà Thu Thạch giận dữ quát lên, “Ngươi dám lời đại nghịch bất đạo ? Nương còn sống sờ sờ đây, dám uống uống cũng chẳng khác gì? Ngươi thật to gan!”

“Ta chỉ sự thật!” tô thị chống nạnh, cãi , “Dù uống t.h.u.ố.c cũng chẳng mấy hi vọng, phí tiền uổng công. Nhà nghèo, lo nổi !”

“Ngươi… ngươi…!” Hà Thu Thạch tức đến n.g.ự.c phập phồng, Dương thị vội vàng đỡ lấy ông, tay khẽ vỗ lưng trấn an.

Một bên, Tống mẫu là nữ nhi xuất giá, mãi mà lòng đau như cắt. Song bà chẳng tiện chen việc trong nương gia, đành khẽ cúi đầu, thở dài một tiếng.

Trên giường, lão thái thái dù mắt chẳng thấy, nhưng tai vẫn tỏ. Bà hai vị tức phụ đấu khẩu, khí huyết công tâm, suýt ngất .

“Nương!”

Tống mẫu hoảng hốt kêu lên, vội đỡ mẫu xuống. Lâm Uyển Nhi cũng vội mời Lưu đại phu xem mạch.

Một lúc , lão thái mới tỉnh, thở dốc liên hồi:

“Các ngươi… đừng cãi nữa… Tô thị sai… tuổi cao bệnh nhiều… cũng chẳng sống bao lâu nữa… chẳng cần phí tiền chi…”

Lâm Uyển Nhi thấy bà yếu đến độ chẳng nổi, bèn đỡ bà yên, lấy chăn đắp .

Tô thị thấy thế bèn hếch mặt lên đầy đắc ý:

“Thấy ? Nương cũng chẳng uống thuốc. Ta giữ tiền mà đón năm mới còn hơn!”

Ngay lúc , một giọng vang lên từ ngoài cửa:

“Nương, đừng thế… Con thà học nữa cũng trị bệnh cho nãi nãi !”

Chính là Hà Ngôn Sinh—nhi tử của tô thị. Mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng bước phòng.

“Ngươi câm miệng!” tô thị giận dữ vung tay tát lang nhi một cái, “Ngươi dám bỏ học? Uổng công nuôi ngươi khôn lớn!”

Ngôn Sinh đ.á.n.h cũng dám cãi lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Lưu đại phu thấy tình hình trong nhà chẳng yên, liền thu dọn hòm t.h.u.ố.c toan rời . Lâm Uyển Nhi vội vàng bước theo, tiễn ông ngoài, thuận tiện trả tiền khám và hỏi thêm vài điều về phương thuốc.

Khi , trong nhà vẫn ầm ĩ thôi. Hai cữu mẫu vẫn ngừng đấu khẩu. Lâm Uyển Nhi lắc đầu ngán ngẩm.

Tống mẫu cũng định lên tiếng, nhưng Lâm Uyển Nhi kịp ngăn . Nàng hiểu rõ, nếu để nương chen , tô thị tất sẽ xoáy chuyện “khắc phu” mà giở giọng chanh chua, càng khó xử.

Tống Ngọc nãy giờ vẫn một bên, thấy thê tử thì nhích gần, nhỏ giọng hỏi:

“Nương tử, thế bây giờ?”

Lâm Uyển Nhi quanh, ngoại tổ mẫu đang thở yếu ớt, lòng đau xót. Cuối cùng, nàng thẳng thắn bước lên mặt , cất giọng dõng dạc:

“Thôi, nhị vị cữu mẫu đừng tranh nữa! Tiền t.h.u.ố.c … để cháu lo!”

Lời dứt, cả gian phòng lặng như tờ.

 

 

Loading...