Mấy theo Dương thị, lượt bước trong phòng của lão thái thái họ Hà.
Vừa đẩy cửa , liền thấy trong căn phòng u ám, chiếc giường đất cũ kỹ là một thể gầy gò chỉ còn da bọc xương— là lão thái thái.
Lão thái đó, thở yếu ớt, mí mắt trũng sâu khẽ động, tựa hồ tiếng động bèn cố gắng mở mắt. Song do bệnh lâu, thị lực mờ nhạt, chỉ trơ mắt một m.ô.n.g lung, chẳng phân biệt ai.
“Là Đại tức tử đến đưa cơm ?” Lão thái cất tiếng khàn khàn, yếu ớt như gió thoảng.
Đứng ngoài cửa, Tống mẫu thấy mẫu gầy rộc đến thế, hốc mắt chợt đỏ hoe, bước nhanh tới bên giường, nắm lấy bàn tay nhăn nheo xương xẩu của bà, lệ rưng rưng, giọng nghẹn ngào:
“Nương… là nữ nhi bất hiếu, hôm nay mới về thăm .”
“Xuân Nương?… Là Xuân Nương thật ư?…” Lão thái thái tiếng nữ nhi út, cố dậy, run run đưa tay định chạm mặt nàng, song ánh mắt chẳng thấy chi, đành mò mẫm giữa trung.
Tống mẫu thấy thế, liền áp má bàn tay mẫu .
“Nương, con ở đây… Con về .”
“Xuân Nương… đúng là con … Hài tử ngoan của nương…” Lão thái tay run run chạm mặt con, giọng nghẹn ngào chẳng nên lời.
Lâm Uyển Nhi một bên chứng kiến, lòng cũng chua xót. Thân thể lão thái gầy yếu, tóc bạc trắng, hai mắt mờ lòa, rõ là bệnh sâu.
Tống mẫu khẽ giơ tay lướt mắt mẫu , càng thêm khẳng định bà còn rõ nữa.
“Nương, mắt …”
“Già … mắt mờ tai lãng cũng là chuyện thường tình thôi.” Lão thái thở dài, giọng cam chịu.
Tống mẫu đầu Đại ca , hỏi dồn:
“Đại ca, chẳng lẽ thỉnh đại phu xem qua? Mắt nương vì cớ chi chẳng thấy rõ?”
Hà Thu Thạch thở dài:
“Trước đó mời đại phu. Người bảo nương vì lâu ngày ăn uống thiếu thốn, thể yếu nhược, tuổi cao nên mới thế…”
“Thiếu ăn?” Tống mẫu tin tai . Nhà đến nỗi nghèo túng? Hai trưởng đều thu nhập định, lẽ nào để mẫu thiếu ăn?
Dương thị vội bước tới giải thích:
“Tam , đừng hiểu lầm. Nương bệnh chẳng ăn cơm thô, mỗi ngày đều nấu cháo trắng, còn thêm hai quả trứng luộc cho tẩm bổ… già , lẽ là hấp thụ chẳng .”
Nghe thế, Tống mẫu gật đầu, tạm gác mối nghi ngờ trong lòng. ánh mắt Lâm Uyển Nhi thì vẫn rời khỏi Tô thị—tức nhị cữu mẫu. Nàng thấy rõ bà cúi đầu, tay xoắn lấy vạt áo, tựa hồ điều giấu giếm.
“Xuân Nương , cần lo lắng . Ta sống từng tuổi , chẳng cầu chi hơn, chỉ mong gặp các con là mãn nguyện .” Lão thái dịu dàng .
Lâm Uyển Nhi liền khuyên:
“Nương, chi bằng mời đại phu đến xem một cho rõ ràng. Có bệnh thì chữa, đừng xem nhẹ.”
Tô thị tới chuyện mời đại phu liền xì một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-23.html.]
“Hừ, mời đại phu… Người ngoài thì dễ, mời đại phu rẻ!”
Lâm Uyển Nhi mỉm , chẳng hề nao núng:
“Tiền mời đại phu, lo. Chỉ cần trị bệnh cho nương, bao nhiêu cũng xứng đáng.”
Mọi trong phòng đều sửng sốt. Ai nấy đều nghĩ Xuân Nương quả phụ, con ngốc, lấy tiền? Ai ngờ nàng dâu trẻ móc một tờ ngân phiếu mười lượng, nhẹ nhàng giơ lên mặt Tô thị:
“Như vầy đủ , nhị cữu mẫu?”
Tô thị thoáng sững , lập tức đổi sắc mặt, nịnh nọt :
“Ôi dào, tiền là , để mời đại phu.”
Tưởng sẽ đưa ngân phiếu, nào ngờ Lâm Uyển Nhi nhanh tay cất , mỉm thanh nhã:
“Vậy thì phiền nhị cữu mẫu một chuyến, khi đại phu tới sẽ trả tiền.”
Tô thị hớ, đành nghẹn họng , hậm hực cửa.
Dương thị dịu dàng :
“Tam yên tâm, đại phu sắp đến .”
Tống mẫu gật đầu, khẽ với mẫu :
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nương, con còn dẫn theo tôn nhi với tôn tức về nữa, gặp ?”
Lão thái thái liền vui vẻ hẳn lên:
“Mau, mau gọi chúng đây!”
“Dạ, nương.” Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc bước gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.
“tôn nhi Tống Ngọc, và Uyển Nhi—tôn tức—kính thỉnh ngoại tổ mẫu an khang.”
“Ôi, ngoan quá… ngoan quá!” Lão thái cảm động, nắm lấy tay hai , miệng tươi như trẻ nhỏ.
Một lát , tô thị trở về cùng đại phu họ Lưu.
Lưu đại phu xem mạch, bắt tay chẩn bệnh, cùng chỉ thở dài:
“Lão thái tuổi cao, thể suy nhược, hư khí nhập cốt, tạng phủ yếu nhược…”
“Có t.h.u.ố.c chữa ?” Lâm Uyển Nhi hỏi.
“Có thể điều dưỡng, song cần d.ư.ợ.c liệu bổ khí— là thứ quý giá.”