Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:50
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi trời sang chính ngọ, tuyết dần tan, ánh dương từ tầng mây rọi xuống, soi rọi mặt đất trắng xóa một lớp nước óng ánh. Con đường đá vốn tuyết phủ giờ cũng hiện lối mòn khô ráo, dễ hơn nhiều.

Từ khi lên đường đến giờ, ba dừng chân bao lâu, chỉ khi cần cho lừa ăn mới ghìm dây cương đôi chút. Còn đều tranh thủ liên tục, mong kịp đến nơi khi trời sụp tối. Lâm Uyển Nhi mang theo sẵn lương khô, ba đói bụng thì chia ăn đỡ.

Qua mấy ngọn núi quanh co, cuối cùng cũng trông thấy cổng làng. Khi xe lừa đến thôn Hạ Gia, liền khiến dân làng xôn xao bàn tán:

“Đó là ai thế? Trông lạ mặt quá.”

“Hình như là nhà họ Hà, chẳng dạo lão thái thái nhà họ bệnh nặng ? Có khi là tam cô nương về thăm lão nương đó.”

“Chậc, tam nữ nhà họ Hà xuất giá phát đạt ghê, về thăm nhà cũng xe lừa riêng đưa đón nữa!”

Người thì xuýt xoa ngưỡng mộ, nhưng cũng kẻ bĩu môi khinh thường:

“Chà, cái gì mà gả chỗ ? Nghe Hà Xuân Nương gả mấy năm phu quân c.h.ế.t, sinh một đứa con thì khờ khạo. Mệnh đúng là khắc phu khắc tử, nên mới dám trở nương gia, sợ xui xẻo lây sang thích.”

“Ờ, bảo từ hồi gả chẳng thấy mặt mũi .” Mấy khác gật gù phụ họa.

Tống Ngọc tuy ngốc, nhưng chẳng ngu đến nỗi hiểu mấy kẻ đang nương . Hắn liếc qua, ánh mắt bén lẹm, hung hăng trợn mắt trừng .

Đám đang xì xào lập tức im bặt, lòng thầm run sợ, chẳng là ngốc ? Mà ánh mắt dọa như thế?

Trong xe, Lâm Uyển Nhi cũng sót chữ nào, nàng ngước mắt Tống mẫu, dịu dàng :

“Nương, đừng để trong lòng. Mấy lời bẩn miệng , là vì ganh ghét nhà sống khá, nên mới cố kiếm chuyện để xoi mói thôi.”

Tống mẫu gật nhẹ đầu, sắc mặt thản nhiên như chẳng để tâm. Năm xưa bà gả về thôn Hoàng Loan, khi trượng phu qua đời, chẳng những coi là chổi khắc phu, mà còn công công bà bà lạnh nhạt. Thế nhưng bà vẫn c.ắ.n răng nuôi con lớn khôn, ngày nay còn cưới một tức phụ thế , trong lòng thấy đủ đầy, nào cần quan tâm ngoài đàm tiếu?

Xe dừng một căn viện nhỏ, Tống Ngọc lên tiếng:

“Nương, nương tử về đến !”

Lâm Uyển Nhi đang thu dọn tay nải, định dìu Tống mẫu xuống xe, thì thấy một giọng nam sang sảng từ trong viện vọng , chứa đầy hân hoan:

“Là tam với tiểu tử Ngọc đó hả?”

Bước xuống xe, ba liền trông thấy cửa viện sẵn mấy ảnh. Người cất tiếng chính là Đại ca họ Hà, Hà Thu Thạch.

“Chà, tiểu Ngọc ? Lớn thế , dáng dấp trò lắm!”

Hà Thu Thạch , bước tới, vỗ vai Tống Ngọc mà quan sát kỹ càng. Dù cháu khờ khạo, nhưng gương mặt ngay ngắn, tướng mạo cao lớn thế , ông thấy vô cùng mừng rỡ.

Tống mẫu : “Ngọc nhi, đây là đại cữu cữu con đó.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Ngọc , lập tức lễ phép chắp tay: “Đại cữu cữu!”

Hà Thu Thạch vui vẻ gật đầu, ánh mắt chuyển qua Lâm Uyển Nhi, hỏi: “Còn đây là điệt tức hả?”

Lâm Uyển Nhi mỉm hành lễ: “Điệt tức tham kiến đại cữu cữu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-22.html.]

“Được lắm, lắm!”, Hà Thu Thạch ha hả, trong lòng như nở hoa.

Bên cạnh ông là một phụ nhân trung niên dáng thanh mảnh, mặt mày hiền hậu, chính là đại cữu mẫu Dương thị. phu thê hai đều niềm nở, đối đãi chút khách khí.

Ngay đó, Hà Thu Thạch chỉ sang một đôi khác:

“Đây là nhị , Hà Đông Lâm, và thê tử Tô thị.”

Tống Ngọc và Lâm Uyển Nhi đồng loạt cúi : “Nhị cữu cữu, nhị cữu mẫu.”

Hà Đông Lâm chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt chất phác ít lời. Tô thị thì khác, ánh mắt bà cứ dính chặt chiếc xe lừa lưng tân phu thê hai , ánh đầy dò xét.

Chưa kịp đáp lễ, bà hất cằm hỏi Tống mẫu:

“Tam , xe là mua mượn ? Tưởng ai phô trương lắm, hóa chỉ là cái xe lừa, đừng bảo là thuê tạm đó nha!”

Lời dứt, bao kẻ đó đều lúng túng. Tống mẫu mặt biến sắc. Từ xưa bà nhị tẩu Tô thị là ham lợi, dòm ngó soi mói.

Còn Dương thị bên cạnh thì chau mày, rõ là ý. Bà xòa để xua bầu khí gượng gạo:

“Tam đường xa tuyết phủ trở về, dù thuê xe cũng là điều nên. Đâu thể bắt lội bộ .”

Hà Đông Lâm lưng thê tử, lặng thinh như cũ. Tính ông vốn nhút nhát, sợ thê, chẳng dám lời nào.

Tô thị trúng tim đen, vẫn cố gượng: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”

Lâm Uyển Nhi thấy , bèn mỉm , giọng tuy nhẹ nhưng lời chẳng nhẹ chút nào:

“Nhị cữu mẫu, chẳng xe thuê thì bước qua cửa Hạ gia ? Luật nào thế?”

“Ngươi…!”

Tô thị nghẹn lời, mắt trừng trừng. kịp mở miệng, Tống Ngọc sải bước chắn mặt thê tử, đôi mắt xếch lên như cảnh cáo: Ai dám mắng nương tử ?

Tô thị ánh mắt dọa cho lùi một bước, nghiến răng day mạnh cánh tay Hà Đông Lâm, khiến ông đau đến cau mày, nhưng vẫn dám hó hé.

Tống mẫu chẳng đôi co, lòng chỉ lo cho sức khỏe mẫu . Bà sang Hà Thu Thạch:

“Đại ca, nương thế nào ? Ta thăm .”

Dương thị liền đỡ lời: “Tam về hôm nay, e là lão thái thái linh cảm , sáng khỏe hơn nhiều, cứ nhắc mãi tên suốt đấy. Mau .”

Tống mẫu gật đầu theo đại tẩu trong. Biết Dương thị chăm nom, bà yên lòng phần nào.

Dương thị còn :

“Ngọc nhi, Uyển Nhi, hai đứa cũng vất vả , nhà nghỉ ngơi .”

 

 

Loading...