Từ lúc nhận thư báo tin dữ, sắc mặt của Tống mẫu luôn ủ dột, như thể cả cũng mất hết tinh thần. Thấy , Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nương, chớ quá lo lắng. Mai sớm, con sẽ cùng phu quân lên trấn mua một cỗ xe. Dù là bò xe xe lừa cũng , miễn thể đưa về quê thăm ngoại tổ mẫu một chuyến.”
Cả nhà ba bữa đó chẳng còn lòng nào ăn cơm. Tống mẫu tựa như mất hết khí lực, vẫn là do Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc dìu về phòng nghỉ. Trước khi rời , nàng còn dịu dàng dặn dò:
“Nương, giữ gìn thể. Ngày mai con với Tống Ngọc sẽ mua xe từ sớm, nếu suôn sẻ thì chiều tối thể khởi hành . Người đừng để đổ bệnh, bằng còn về gặp ngoại tổ mẫu?”
Tống mẫu tức phụ mắt, trong lòng khỏi cảm kích. Gả về Tống gia bao lâu, mà xem bà như nương thịt, chăm sóc chu chẳng khác chi con ruột. Bà cố gắng nén nỗi đau trong lòng, gật đầu trấn an phu thê hai trẻ:
“Được , nương . Hai ngươi cũng nghỉ sớm .”
Lâm Uyển Nhi vốn ở trò chuyện cùng bà, nhưng nghĩ đến mai còn việc cần sớm nên đành cáo lui về phòng với Tống Ngọc.
Sáng sớm hôm , tuyết vẫn còn tan, Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc rời khỏi nhà, hướng thẳng lên trấn . Con đường phủ đầy tuyết trắng, Tống Ngọc cẩn thận dắt tay nương tử, dẫm dấu, để nàng bước theo khỏi trượt ngã.
Suốt quãng đường, gió lạnh thổi qua, hai cứ thế một một mà tiến bước. Đến khi đặt chân trấn, quần áo giày tất của Tống Ngọc tuyết thấm ướt gần hết, riêng Lâm Uyển Nhi nhờ nên đỡ hơn đôi chút.
Thấy , nàng dịu dàng bảo:
“Phu quân, giày ướt cả , kẻo lạnh chân sinh hàn. Hay là tìm tiệm bán giày, một đôi sạch sẽ hẵng tiếp.”
Tống Ngọc ngó xuống giày , quả nhiên ướt sũng, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Hai tiệm, mua một đôi giày ấm mới cho Tống Ngọc, tiếp tục đến hàng xe trong trấn. Trấn nhỏ nên nhà cho thuê bán xe bò, xe lừa nhiều, giá cả rẻ. Hỏi mới , dù thuê mua đều tốn kém.
Nếu thuê, bất luận xe bò xe lừa đều trả một lượng bạc mỗi ngày; còn nếu mua, xe bò giá chừng hai mươi lượng, nhưng chậm chạp, dễ xóc nảy. Xe lừa nhanh hơn, êm hơn, giá cao tới ba mươi lăm lượng trở lên.
Lâm Uyển Nhi định thuê, bởi nghĩ còn thường xuyên trấn, chi bằng mua hẳn một cỗ xe riêng tiện hơn nhiều. Hai dạo mấy nhà, so giá kỹ lưỡng. Cuối cùng, quyết định mua một chiếc xe lừa với giá ba mươi ba lượng bạc – túi tiền chất lượng .
Nàng bỏ thêm mấy lượng để nhờ cho một mái che đơn giản phủ kín bốn phía, bên trong còn lót thêm rơm khô dày cùng một tấm da thú mềm mại, đủ để chống tuyết chống lạnh.
Nhìn cỗ xe mới tậu, Lâm Uyển Nhi khỏi dâng lên một cảm giác mãn nguyện. Dù chỉ là xe lừa, nhưng đối với nàng mà , là một bước tiến nhỏ. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Sau nhất định cố gắng hơn nữa, mua cả xe ngựa!
Nàng sang hỏi:
“Phu quân, đ.á.n.h xe ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-21.html.]
Tống Ngọc ngây một chút, ánh mắt dừng xe lừa mặt mà ngỡ ngàng. Từ nhỏ tới lớn, trong thôn chỉ vài nhà xe bò, chớ gì đến xe lừa mái che như . Hắn hưng phấn đến ngây ngốc, Uyển Nhi hỏi mới vội gật đầu:
“Ta đánh, mà!”
Lâm Uyển Nhi bật , dịu dàng : “Vậy . Nương còn đợi ở nhà, chúng mau về thôi.”
Tống Ngọc liền đỡ nàng lên xe, bản cầm dây cương, hô một tiếng “Giá!”, xe liền từ từ lăn bánh.
Trên đường về, tuyết ngớt, dân làng ở cửa sổ hoặc ngõ đều trông thấy Tống Ngọc đ.á.n.h xe trở về, ai nấy đều kinh ngạc.
“Ơ? Không Tống gia tiểu tử ?”
“Phải đó, chẳng lẽ họ mua xe lừa?”
“Chậc, còn lắp cả mái che nữa kìa, trông chẳng rẻ nha!”
“Nhà họ xây nhà mới bao lâu, giờ tậu cả xe lừa, xem Tống gia phát đạt !”
Trong đám tiếng chua loét của Vương thím chen , ai nấy đều bà là ganh tị, cũng chỉ thầm.
Tống Ngọc để tâm đến mấy lời bàn tán , chỉ lo đ.á.n.h xe về tận cửa nhà. Lúc xuống xe, đưa tay đỡ Lâm Uyển Nhi cẩn thận. Tống mẫu sớm thu dọn hành trang, động ngoài cửa liền xem, thấy cỗ xe lừa, bà cũng giật ít.
“Nương, đồ đạc thu xếp thỏa chứ ạ?” Lâm Uyển Nhi hỏi.
Tống mẫu gật đầu, đáp: “Xong cả , túi gói đặt sẵn trong phòng.”
“Vậy nương cứ lên xe nghỉ ngơi , để con lấy. Con còn thu dọn thêm ít đồ.”
Lâm Uyển Nhi bước nhà, phòng Tống mẫu lấy túi gói, về phòng lấy quần áo cho cả phu thê hai , đề phòng đường dài rét mướt. Ngoài nàng còn tìm lấy một bộ áo tơi cùng nón lá, chuẩn cho Tống Ngọc dùng khi đ.á.n.h xe gặp mưa tuyết.
Cuối cùng nàng gom ít củ cải và cải bẹ bỏ giỏ, định để dọc đường dùng thức ăn cho lừa.
Tống Ngọc thấy nàng liền tiến tới đỡ lấy tay nải, đặt lên xe cẩn thận dìu nàng lên chỗ . Xong xuôi đấy, phất roi, hô một tiếng “Giá!”, xe lừa tiếp tục lăn bánh, rời khỏi thôn làng phủ đầy tuyết trắng…
Hạt Dẻ Nhỏ