Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:48
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi trở trong phòng, Tống mẫu cũng vặn bưng cơm sáng lên. Bà đưa mắt quanh thấy bóng dáng Kiều Nhi, liền hỏi:

“Vị cô tiểu nương lúc nãy… ?”

Uyển Nhi gật đầu: “Dạ, mới rời .”

Tống mẫu vốn dĩ nấu thêm chút cháo, định giữ Kiều Nhi dùng bữa sáng, nào ngờ sớm cáo từ.

Bà bèn múc ba bát cháo, bày thêm hai dĩa dưa muối nhỏ, ba cùng xuống ăn sáng.

Năm nay tuyết đổ dày, rét căm căm, dân trong thôn phần nhiều đều dự phòng lương thực từ sớm, nên dạo ai nấy đều ít khỏi cửa.

Uyển Nhi cũng là sợ lạnh, trong nhà chẳng lúc nào dám thiếu bếp lò, nếu thì tay chân nàng sẽ rét run lên ngớt.

Sau bữa ăn, Uyển Nhi và Tống Ngọc về phòng. Tống mẫu còn chu đáo nhóm thêm một lò than nữa để họ đem trong cho ấm.

Vừa phòng, Uyển Nhi chạy nhà kho khiêng một cây cuốc nhỏ, gọi Tống Ngọc cùng gian. Chuyện trồng rau nàng ấp ủ từ lâu, nay rảnh rỗi đúng lúc thể khởi sự.

Gọi Tống Ngọc theo là bởi khỏe mạnh, thể giúp nàng khai đất.

Vừa bước gian, một luồng ấm áp ùa đến khiến cả dễ chịu hẳn. Uyển Nhi thầm nghĩ, nếu đem chuyện gian cho Tống mẫu , cả nhà cùng trốn rét trong thì mấy. Không gian bốn mùa như xuân, gió tuyết lạnh giá hành hạ, quả thực là thiên đường giữa mùa đông.

Chỉ tiếc, bà già xưa nay bảo thủ, lỡ kinh hãi xem nàng là yêu tà thì hỏng việc. Còn Tống Ngọc tuy đầu óc đơn thuần như hài tử, nhưng bí mật cũng chẳng lo nghĩ nhiều, Uyển Nhi quá bận tâm.

“Ấy da, nương tử ơi, chúng mật địa nè!”

Tống Ngọc hớn hở reo lên, hai mắt sáng rỡ như hài tử cho kẹo.

Uyển Nhi bật , chỉ tay về phía nhà gỗ:

“Phu quân, giúp xới mảnh đất nhà lên một phen.”

Tống Ngọc gật đầu: “Được , để đó cho !”

Nói vác cuốc về phía nhà gỗ.

Uyển Nhi thì trong kiểm hòm hạt giống. Lần mua về cũng kha khá: cải trắng, cà chua, đậu cô ve, củ cải, dưa leo… đủ cả.

Nàng dám chắc trong gian thể trồng , nhưng cũng thử xem.

Suốt cả buổi sáng, Tống Ngọc miệt mài khai hoang, cuối cùng cũng biến mảnh đất hoang nhà thành một thửa ruộng nhỏ gọn gàng.

Uyển Nhi bước tới, cúi nhúm một nhúm đất lên xem xét kỹ càng. Đất nơi đen tuyền, tơi xốp, khác hẳn với ngoài . Dù nàng từng ruộng, nhưng cũng đất đen là loại , phì nhiêu bậc nhất.

Tống Ngọc thấy nàng cứ chằm chằm nắm đất, khỏi nghi hoặc hỏi:

“Nương tử, đất vấn đề gì ?”

Uyển Nhi lắc đầu :

“Không gì. Giờ dẫn nước linh tuyền đất để tẩm cho mềm, gieo hạt xuống là .”

Tống Ngọc , vác cuốc chạy tới bờ suối, đào một mương nhỏ dẫn nước linh tuyền chảy tới tận ruộng.

Chờ nước ngấm đều khắp đất, Uyển Nhi liền lấp mương , lấy hạt giống chia thửa ruộng thành bốn phần.

Một phần nàng gieo cải trắng, một phần củ cải, một phần đậu cô ve, phần cuối cùng là ớt.

Rắc xong, hai cùng phủ một lớp đất mỏng lên để giữ ẩm và giúp hạt dễ nảy mầm.

Xong việc, cả hai bên suối nghỉ ngơi, ấm trong gian khiến nỡ rời . Mãi đến khi Tống mẫu gọi ăn tối, Uyển Nhi mới sực nhớ trời nhá nhem.

Trước khi rời khỏi, hai còn tranh thủ rửa tay rửa mặt bên suối, mới rời khỏi gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-20.html.]

Về tới sảnh, bàn ăn dọn sẵn, bốc khói nghi ngút. Món thịt kho tàu Tống mẫu nấu thơm phức khiến thèm nhỏ dãi.

Vừa xuống, Uyển Nhi đói đến cồn cào. Tống Ngọc thì ân cần gắp ngay một miếng thịt nạc mỡ hài hòa bỏ bát nàng.

Uyển Nhi c.ắ.n một miếng, thịt mềm tan trong miệng, béo mà ngấy, hương vị tuyệt hảo.

“Thơm quá mất! Nương, món thịt kho nấu khéo thật đấy!”

Tống mẫu tức phụ khen, trong lòng rộn ràng vui sướng, gắp thêm vài miếng bỏ bát nàng:

“Thích thì ăn nhiều , đừng khách sáo.”

Uyển Nhi bát cao như núi, buồn cảm động:

“Nương , con mà ăn hết chỗ chắc thành tiểu mập mạp mất thôi!”

Tống mẫu xua tay lớn:

“Con mập chút mới phúc tướng. Cứ ăn ngon miệng là , ngày nào cũng nấu cho con ăn.”

Từ ngày bán nhân sâm khoản bạc lớn, nhà cửa tươm tất, lương thực dồi dào, mỗi tuần ăn thịt vài bữa cũng chẳng còn là chuyện xa xỉ.

So với thể gầy gò của nguyên chủ lúc mới gả tới, giờ Uyển Nhi đầy đặn hơn, sắc mặt cũng hồng hào tươi tắn.

Vừa ăn đến nửa chừng, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Tống mẫu chau mày:

“Hôm nay cứ tới mãi chứ?”

Bà đặt đũa xuống, mở cửa. Uyển Nhi và Tống Ngọc thì tiếp tục ăn cơm.

Một lát , Tống mẫu trở , tay cầm một phong thư, sắc mặt nặng nề.

Uyển Nhi thấy , lập tức hỏi:

“Nương, là ai tới ? Có chuyện gì ?”

Tống mẫu khẽ thở dài, xuống bên bàn, giọng trầm buồn:

“Là trưởng thôn đưa thư tới, là thư từ bên ngoại con gửi đến…”

Tống Ngọc chớp mắt: “Ngoại tổ?”

Tống mẫu gật đầu, ánh mắt tràn đầy bi thương:

“Là trưởng của . Trong thư , nương – ngoại tổ mẫu của con… bệnh tình nặng lắm, e là qua khỏi…”

Hạt Dẻ Nhỏ

Nói tới đây, giọng bà nghẹn , nước mắt kìm tuôn rơi.

Tống Ngọc mẫu thương, lòng cũng chua xót. Chàng vốn chẳng nhiều ký ức về ngoại tổ, vì từ nhỏ nương ở luôn tại Hoàng Loan thôn, từng đưa về bên ngoại.

Uyển Nhi thấy , liền nắm lấy tay Tống mẫu, nhẹ giọng khuyên:

“Nương , là chúng về thăm ngoại tổ mẫu một chuyến . Lỡ thật sự… thì còn cơ hội nữa.”

Tống mẫu sững , nước mắt còn đọng mi, tức phụ đầy cảm động. Bà thật sự ý , chỉ là…

Quê nhà của bà – thôn Hà gia – cách đây những ba quả núi, mà trời đang rét đậm, tuyết phủ dày, nếu bộ e rằng khó mà kịp…

 

 

Loading...