“…Nương tử đang chơi trò gì thế? Ta chơi cùng …” Tống Ngọc xong còn chớp chớp đôi mắt, ánh vô tội ngây ngô, giống hệt một hài tử đang nũng nịu đòi theo.
Lâm Uyển Nhi: “…”
“Ta chơi gì cả, ngươi mau xuống giường .”
“Không ! Nếu nương tử cho chơi cùng thì cũng chịu xuống!” Tống Ngọc phồng má, phịch xuống mép giường, hai tay ôm ngực, rõ ràng là đang giận dỗi.
Lâm Uyển Nhi dở dở . Tên ngốc dai như đỉa chứ, trời thì khuya, ngủ mà còn chạy tới loạn.
“Ngươi , hiện giờ đêm khuya, mau trở về phòng ngủ , sáng mai trời sáng sẽ chơi với ngươi, chứ?” Nàng hạ giọng dỗ dành.
Tống Ngọc , thần sắc tươi tỉnh hẳn lên, liên tục gật đầu, “Được! nương tử gạt đó!”
“Không gạt, hứa.” Lâm Uyển Nhi mỉm nhẹ nhẹ, trong lòng thầm thở phào.
Tống Ngọc vui vẻ dậy cửa, thế nhưng chạm tay then cửa dừng , đó trở giường, chỉ tay xuống : “Đây là phòng , nương tử cùng ngủ mới .”
“…”
Lâm Uyển Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy chiếm phòng , đuổi cũng thất lễ, bèn dịu giọng thương lượng: “Thế nhé, ngươi ngủ giường, đất.”
Tống Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ, lát lắc đầu quầy quậy: “Nếu nương tử ngủ đất, cũng ngủ đất.”
“Chúng bái đường, nương tử của ngươi. Nam nữ thành thể ngủ chung phòng.” Lâm Uyển Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng cũng nghiêm hơn.
Ai ngờ Tống Ngọc liền oa oa lớn, “Ngươi là nương tử mà… hu hu… nương tử của … ngủ cùng nương tử…”
Lâm Uyển Nhi hoảng hốt bịt chặt miệng , lo lắng to khiến nhà tỉnh giấc.
Hắn đúng là chơi thật sự! Thôi thì tạm thời nhường cho .
“Được , cho ngươi ngủ giường, nhưng một một đầu, chạm !”
Tống Ngọc thấy nàng đồng ý, lập tức ngưng , ngoan ngoãn trong. Lâm Uyển Nhi đành ngoài mép giường, lưng , nhắm mắt vờ ngủ.
Chưa kịp thả lỏng thì, “Ầm ”
Một tiếng sấm rền vang nổ tung bầu trời khiến đất rung nhà chuyển, Lâm Uyển Nhi bừng tỉnh, mở mắt thấy mái nhà lung lay sắp đổ, một lỗ thủng to tướng giữa trần nhà khiến mưa tuôn xối xả ướt cả giường.
Nàng hốt hoảng mặc thêm áo ngoài, sang lay Tống Ngọc: “Tống Ngọc! Mau dậy! Nhà sắp sập !”
Gọi mấy lượt mà vẫn chẳng phản ứng, nàng kéo chăn mới phát hiện co rúm, run lẩy bẩy.
“Sao thế ?”
Nàng vội đưa tay sờ trán , nóng như lửa!
Tống Ngọc phát sốt !
“Tống Ngọc! Ngươi dậy! Không thể ở đây nữa!” Nàng cố sức lay gọi, nhưng như mất hồn chẳng nhúc nhích.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, sấm sét nổ vang. Tống Ngọc sợ hãi hét lên, bổ nhào lòng nàng như một hài tử tìm mẫu .
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-2.html.]
Thôi thì tạm tha cho .
“Tống Ngọc, cố chịu một chút. Ta ở đây, đừng sợ. Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây.”
Nói , nàng khoác áo lên , kéo một cánh tay đặt lên vai , cố sức dìu khỏi giường.
bước mấy bước thì, “Rầm!”
Một luồng gió mạnh thốc mái tranh bật tung, xà nhà đổ sập.
Lâm Uyển Nhi hoảng hốt gào lên: “Đi mau!”
Lúc , bên ngoài tiếng gọi, là Tống mẫu: “Uyển Nhi! Ngọc nhi! Mau ngoài!”
Tống mẫu chạy đến, thấy cảnh xà nhà sập xuống, bà hét thất thanh lao .
Ngay khoảnh khắc sinh tử, Lâm Uyển Nhi cảm giác lực đạo kéo nàng , thì Tống Ngọc trong mê man vẫn ôm chặt lấy nàng, dùng chắn lên phía .
“Rầm ——”
Thanh xà rơi trúng vai trái Tống Ngọc, bật lên một tiếng rên đau ngã vật đất.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Tống Ngọc!”
“Ngọc nhi!!”
Tống mẫu òa chạy đến bên con, Lâm Uyển Nhi cũng quỳ xuống, giục: “Nương! Mau đỡ dậy!”
Tống mẫu sững khi tiếng gọi “nương”, nhưng nhanh chóng tỉnh táo, cùng nàng đỡ Tống Ngọc dậy, dìu phòng bên cạnh, căn phòng may mắn còn nguyên vẹn.
Lâm Uyển Nhi đặt Tống Ngọc lên giường thấy bả vai trái m.á.u chảy ròng ròng, một mảng thịt lộ , mà lòng nàng thắt .
“Nương, trong thôn đại phu ? Con mời ngay!”
“Có… Có! Đầu thôn, nhà lão Trương chính là đại phu!”
“Được, trông Tống Ngọc, con ngay!”
Lâm Uyển Nhi chẳng kịp nghĩ ngợi, đội mưa chạy một mạch tới nhà đại phu.
Chẳng mấy chốc về cùng lão Trương đại phu. Ông nhanh chóng bắt mạch, cởi áo xem vết thương trầm giọng :
“May mà trúng đầu, chỉ là xương vai dập, miệng vết thương sâu. Ta kê thuốc, các ngươi rửa sạch bôi t.h.u.ố.c mỗi ngày hai , thêm t.h.u.ố.c hạ sốt nữa, chăm sóc thì nguy hiểm tính mạng.”
“Vâng, , đa tạ đại phu!” Lâm Uyển Nhi vội vàng gật đầu.
Tống mẫu run run đưa mười đồng bạc lẻ , nhưng lão đại phu căn nhà tan hoang, khẽ thở dài, khoát tay: “Thôi, nhà các ngươi gặp họa, chút t.h.u.ố.c coi như giúp một tay.”
Nói , lão xách hòm t.h.u.ố.c rời .
Trong phòng, Tống mẫu lau nước mắt ngớt, còn Lâm Uyển Nhi thì đang bất động giường, lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.