Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:47
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi vội mời Kiều Nhi nhà. Kiều Nhi mỉm gật đầu, xoay với mấy tiểu tư gần kiệu:

“Các ngươi, đem lễ vật .”

“Dạ, tiểu thư.”

Bọn tiểu tư lập tức lệnh, đến bên kiệu lượt khiêng một đống lớn hòm gấm, bày đầy cửa.

Lâm Uyển Nhi thoáng ngẩn , kịp mở lời, Kiều Nhi nhanh chóng phân phó:

“Đem bộ trong sảnh.”

“Những thứ đều là lễ vật đích chọn, hy vọng tỷ tỷ sẽ thích.”

Uyển Nhi nhất thời chút bối rối. Nàng quả thực từng thấy trận thế nào lớn như . Mấy chục hòm lễ, tinh xảo diễm lệ, do chính tiểu thư nhà giàu tự mang tới, đến cả hàng xóm láng giềng cũng kinh động, thi ló đầu dòm ngó về phía nhà họ Tống.

Lần đầu trong thôn thành với tiểu thư quyền quý, ai nấy đều ngạc nhiên thôi, trong lòng hâm mộ ghen tỵ.

“Kiều Nhi, ngươi khách khí quá , mau để họ mang về , nhiều như thật sự quá mức.” Lâm Uyển Nhi vội vàng ngăn mấy tiểu tư ngoài cửa .

“Chút đồ mọn thể gọi là quá đáng? Tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng gia gia , còn giúp đổi mệnh, Kiều Nhi thể báo đáp?”

Nói nàng nắm lấy tay Uyển Nhi, rạng rỡ, hiệu cho bọn tiểu tư tiếp tục mang đồ .

Vào trong nhà, Tống mẫu đang nhóm than bên bếp lò, ngẩng đầu lên thấy một tiểu cô nương ăn mặc quý khí cạnh tức phụ, liền nghi hoặc hỏi:

“Uyển Nhi, vị cô nương là…”

“ nương, đây là Kiều Nhi, một bằng hữu con từng gặp nơi trấn.”

Tống mẫu thấy nàng mũi đỏ ửng, đoán là ngoài trời lâu lạnh, bèn nhanh tay gẩy than cho lửa cháy to hơn:

“Cô nương đây sưởi ấm một lát, ngoài tuyết lạnh lắm.”

“Đa tạ bá mẫu.” Kiều Nhi ngọt ngào đáp lễ.

Tống mẫu nàng gọi một tiếng “bá mẫu” liền vui vẻ trong : “Cái miệng ngọt như mật, là khách của Uyển Nhi thì cũng là khách của . Hai đứa cứ chuyện, bếp hâm ít cơm canh.”

Nói đoạn bà hậu viện, quên gọi mấy tiểu tư bếp sưởi.

Lâm Uyển Nhi xuống cạnh bếp than, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nên mở miệng từ .

Ngược , Kiều Nhi nhẹ giọng :

“Tỷ tỷ, đến đây là để đa tạ . Nhờ tỷ giúp mua t.h.u.ố.c hôm , gia gia mới cứu sống, cũng nhờ thế thật sự của .”

“Thân thế?” Lâm Uyển Nhi chau mày.

Kiều Nhi gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm, giọng nhẹ nhàng chậm rãi:

“Từ nhỏ sống cùng gia gia, cứ ngỡ phụ mẫu đều còn. Mãi đến khi gia gia trọng bệnh, sợ nơi nương tựa, mới đưa một khối ngọc bội, dặn tìm phụ mẫu. Nhờ ngọc bội , đến trấn lớn và nhận cha nương ruột, thì bọn họ là phú thương ở trấn …”

Lâm Uyển Nhi lặng lẽ xong, trong lòng kinh ngạc vui mừng Kiều Nhi.

“Vậy thì quá. Tìm nhân, từ nay về còn cô đơn nữa.”

Kiều Nhi tươi rói, đôi mắt như ánh trăng non, long lanh cảm động:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-19.html.]

“Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ. Muội… thể bằng hữu của tỷ ?”

Uyển Nhi bật : “Tất nhiên .”

Chỉ một câu , Kiều Nhi mừng rỡ đến nỗi hô to: “Thật ? Tỷ tỷ đồng ý !”

Nàng bao giờ bằng hữu, từng nào dịu dàng với như Lâm Uyển Nhi, lòng dâng đầy cảm kích.

lúc , Tống Ngọc dụi mắt bước , mặt còn mang vẻ ngái ngủ.

“Phu quân, ? Trong khỏe ư?” Uyển Nhi lo lắng hỏi.

Tống Ngọc lắc đầu, giọng uể oải:

“Không … Chỉ là tối qua ngủ ngon thôi.”

Uyển Nhi thế, lập tức đỏ mặt cúi đầu. Nàng nhớ đêm qua vì lạnh quá, chui hẳn lòng ngủ, còn ôm chặt lấy

Kiều Nhi một vòng, khẽ:

“Thì tỷ tỷ thành .”

“Ừ, là phu quân của , Tống Ngọc.”

“Ra là Tống Ngọc ca ca.” Kiều Nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng, khiến Tống Ngọc gãi đầu hổ, xuống cạnh Uyển Nhi, dáng vẻ ngốc nghếch hiền lành.

Lát , một tiểu tư bước , thấp giọng :

“Tiểu thư, lão gia và phu nhân nhắn nên sớm về, tuyết dày e rằng đường khó .”

Hạt Dẻ Nhỏ

Kiều Nhi gật đầu: “Ta .”

Nàng sang Uyển Nhi đầy lưu luyến:

“Tỷ tỷ, về . Hôm khác sẽ đến thăm tỷ.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, nhớ tới chuyện củ sâm hôm , liền :

“Kiều Nhi, củ nhân sâm còn cảm tạ .”

Kiều Nhi mỉm : “Tỷ tỷ đúng , rõ ràng là nên cảm ơn tỷ mới .”

Nói , nàng chỉnh tay áo, cất bước ngoài. Lâm Uyển Nhi tiễn nàng tận cổng lớn, mấy tiểu tư nhanh chóng đưa kiệu tới cửa, dìu nàng lên.

Ngồi trong kiệu, Kiều Nhi hé màn vẫy tay:

“Tỷ tỷ, tỷ nhà thôi.”

Lâm Uyển Nhi cũng dặn mấy khiêng kiệu:

“Đường trơn tuyết dày, đường cẩn thận đấy.”

Mấy gật đầu, nâng kiệu xoay rời . Trên nền tuyết trắng, bóng kiệu dần dần khuất sương mờ.

 

 

Loading...