Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:46
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấm thoắt đến tiết Đông nguyệt, gió tuyết lạnh căm.

Tân viện nhà họ Tống nay tất, cả nhà liền dọn khỏi ngôi nhà cũ, dời về tiểu viện gạch xanh ngói biếc mới xây. Những món gia cụ cùng chăn đệm đặt cũng lượt chuyển về.

Lâm Uyển Nhi khi thanh toán bạc còn thiếu, đặc biệt bày vài mâm rượu, thành tâm khoản đãi bà con chòm xóm mấy tháng qua giúp đỡ.

“Ôi chao, xuân nương , nhà các ngươi xây căn nhà mới trông thật đẽ, thật khang trang!” – Người lên tiếng chính là Thím Thôi. phu thê hai nàng cùng lang trung họ Tưởng đều ơn với nhà họ Tống, Lâm Uyển Nhi tất nhiên là mời bọn họ tiên.

Tống mẫu vui mừng khôn xiết. Ai mà ngờ nổi, chỉ mới nửa năm, nhà bà từ căn lều tranh rách nát, chuyển thành một tòa tiểu viện gạch xanh ngói đỏ như thế !

Tất thảy đều nhờ tức phụ—Lâm Uyển Nhi!

“Đều là nhờ Uyển Nhi lanh lợi tháo vát, mới dựng nên cơ nghiệp . Nhà họ Tống cưới Uyển Nhi, thật đúng là phúc phần tu mấy kiếp!” Tống mẫu tức phụ bằng ánh mắt đầy trìu mến, lòng tràn ngập cảm khái.

Thím Thôi cũng cảm thấy mừng cho bà. Trước ai chẳng chê nhà họ Tống nam nhân trụ cột, duy nhất thì là ngốc tử, chẳng nên chuyện. Nào ngờ, cần dựa nam nhân, chỉ dựa Lâm Uyển Nhi thôi, cũng thể chống đỡ cả một nhà.

Cả thôn bao nhiêu hộ gia đình, nhà nào chẳng đàn ông. Ấy mà chẳng nhà ai cất ngôi nhà mới bằng nhà họ Tống.

“Xuân nương, khổ tận cam lai , là những tháng ngày lành. Nay chỉ còn mong Uyển Nhi sinh thêm vài tiểu oa nhi, nhi tử nữ nhi thì càng mỹ mãn.”

Tống mẫu nào chẳng mong ôm cháu, nhưng bà cũng hiểu chuyện tùy duyên. Bà chẳng ép Uyển Nhi, nghĩ rằng phu thê còn trẻ, cứ hưởng chút thanh nhàn đôi lứa cũng .

Bữa tiệc hôm thịnh soạn, mỗi bàn đến hai mươi mấy món, bà con ăn uống vui vẻ, miệng ngớt lời khen tài nấu nướng của Tống mẫu.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống mẫu còn đặc biệt dẫn Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc kính rượu cảm tạ những giúp đỡ, nhất là trưởng Tần Trang.

“Tần đại ca, mấy tháng qua thật phiền .”

Tần Trang đáp : “Nhận bạc việc, vốn là bổn phận, chi cả.”

Nhà dựng xong sớm như , phần lớn là công lao của . Hôm , Lâm Uyển Nhi cũng thanh toán tám mươi lượng bạc tiền công, còn chọn thêm hai con cá lớn biếu riêng .

Phải , mấy tháng qua, món cá do Tống mẫu nấu chính là động lực việc mỗi ngày của bọn thợ. Tần Trang cũng thích ăn cá, nên dĩ nhiên khách sáo mà nhận lấy.

“Mọi vất vả nhiều , hôm nay nhất định ăn thật ngon, chớ khách khí.” Tống mẫu ân cần tiếp đãi.

“Thơm thật, món nào cũng ngon! Tay nghề của đại tẩu ở thôn Hoàng Loan mà xếp nhì thì ai dám tranh nhất!”

“Phải đó! Suốt mấy tháng nay ăn cơm của đại tẩu, sướng như ăn yến tiệc . Giờ nhà xây xong , chắc khó ăn nữa.”

Ai nấy đều hùa theo, khen ngợi ngớt lời.

Tống mẫu đến khép miệng: “Ai , nếu còn ăn, cứ đến nhà , vẫn nấu cho .”

Bầu khí tưng bừng náo nhiệt, bữa tiệc kéo dài đến tận xế chiều.

 

Tối đến, Lâm Uyển Nhi chiếc giường mới tinh, quanh gian phòng tươm tất, trong lòng ngập tràn thỏa mãn. Đây chính là cuộc sống nàng ao ước: cơm ăn, bạc tiêu, yêu thương bên cạnh, yên ấm áp.

Chiếc giường đặt riêng rộng rãi vô cùng, chăn đệm cũng dày dặn mềm mại, lên cứ như lún mây bông.

Dù giường rộng là , nhưng Uyển Nhi vẫn chỉ quen cuộn tròn trong vòng tay Tống Ngọc mới dễ ngủ. Mùa lạnh giá, dù nàng ngủ kiểu gì cũng ấm lên nổi, cả cứng đờ như tảng băng. Chỉ khi trong lòng Tống Ngọc, nóng như lò sưởi, nàng mới cảm thấy dễ chịu.

Mỗi đêm nàng ngủ ấm áp thì khổ Tống Ngọc. Hắn chẳng rõ vì trong cứ bứt rứt mấy một đêm, nhưng vì thê tử lạnh nên đành nghiến răng chịu đựng.

 

Qua một đêm, tiết trời chuyển lạnh đột ngột.

Tất cả các con sông lớn nhỏ trong thôn Hoàng Loan đều đóng thành băng dày, bầu trời còn lất phất tuyết bay như hạt kê nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-18.html.]

Lâm Uyển Nhi bước xuống giường thấy tay chân tê cứng vì lạnh. Nàng mở cửa , mắt là một sân tuyết dày trắng xóa.

Đây là mùa đông đầu tiên nàng trải qua ở cổ đại, cảm giác mới mẻ.

Ra đến chính phòng, Tống mẫu đốt sẵn một chậu than, Lâm Uyển Nhi đưa tay hơ than một lát, cả lập tức ấm áp.

“Nương, đêm qua lạnh ?”

Ngoài trời tuyết lớn như , chẳng Tống mẫu đủ chăn đắp .

“Không lạnh, Uyển Nhi , chăn con đặt thật là , ấm lắm, nương ngủ ngon.”

“Thế thì . Tuyết chắc còn rơi dài, nếu lạnh quá, cứ lấy thêm chăn đắp.”

.”

Đang dở, chợt tiếng gõ cửa ngoài sân vang lên “cộc, cộc.”

Hai cùng sửng sốt. Tuyết đổ dày thế , ai đến thăm sớm thế?

Lâm Uyển Nhi vội khoác áo choàng, bước mở cửa.

Cửa mở, nàng sững .

“Uyển Nhi tỷ tỷ!”

Giọng trong trẻo như chuông bạc vang lên, kéo nàng về thực tại.

Là… Kiều Nhi?

Nếu nhờ giọng quen thuộc , Lâm Uyển Nhi thật sự thể nhận tiểu cô nương nàng từng gặp trấn— từng lóc xin t.h.u.ố.c cho tổ phụ.

Hôm nay, Kiều Nhi vận y sam hồng nhạt bằng gấm vóc, tóc vấn thành kiểu lưu vân kế, dáng vẻ yểu điệu trang nhã, má phớt chút son hồng, cả giống như thiên kim tiểu thư bước từ tranh vẽ.

Phía nàng còn một cỗ kiệu nhỏ, vài tiểu đồng hai bên trong tư thế chờ lệnh.

Lâm Uyển Nhi há hốc miệng.

Kiều Nhi thấy nàng ngẩn thì tít mắt: “Tỷ tỷ, là mà! Tỷ nhận ?”

Dĩ nhiên nàng nhận , chỉ là… còn là một tiểu cô nương nghèo rách vì ông bệnh nặng, trong chớp mắt hóa thành một vị thiên kim tiểu thư?

Thấy nàng kinh ngạc, Kiều Nhi mỉm : “Tỷ tỷ, tỷ thấy lạ. Thật cũng như mộng trung mộng, chuyện dài lắm. tất cả, đều nhờ tỷ ban ơn cứu giúp.”

“Nhờ ?” – Lâm Uyển Nhi càng thêm khó hiểu.

lúc đó, Tống mẫu trong nhà cất tiếng hỏi: “Uyển Nhi, ai đến con?”

“À, nương, là… bằng hữu của con.”

Thật chỉ là duyên gặp một , nhưng Kiều Nhi gọi “bằng hữu”, mặt mừng rỡ, như ban ngọc vàng.

“Là bằng hữu ? Vậy mời nhà mau, trời lạnh lắm!” – Tống mẫu vọng .

Lúc Lâm Uyển Nhi mới nhớ : hai còn đang ngoài trời tuyết.

“Ngại quá, Kiều Nhi, tỷ mừng quá nên quên cả mời . Mau, nhà tiếp.”

 

 

Loading...