Lâm Uyển Nhi vốn chẳng một gốc nhân sâm thể bán bao nhiêu bạc, chỉ nhớ mang máng trong mấy quyển thoại bản nàng từng , nữ tử xuyên bán một gốc nhân sâm thôi cũng lời đến mấy trăm lượng bạc. Gốc nhân sâm trong tay nàng ít nhất cũng bán năm trăm lượng mới đáng giá.
Nàng cẩn thận mở lời:
“Tám trăm lượng.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Đây là giá nàng cố tình cao, nếu chủ tiệm mặc cả xuống thì cũng thiệt cho nàng.
Không ngờ, chưởng quỹ họ Ngô chút do dự, liền gật đầu:
“Được, tám trăm lượng thì tám trăm lượng, thu.”
Lâm Uyển Nhi sửng sốt, suýt nữa c.ắ.n trúng lưỡi. Biết nàng mở miệng đòi nghìn lượng!
Bất quá, tám trăm lượng bạc cũng quá dư dả, so với việc mỗi ngày bán cá kiếm từng đồng lẻ thì đây đúng là tài lộc từ trời rơi xuống. Trong lòng nàng thầm cảm tạ tiểu cô nương đưa nàng gốc nhân sâm quý báu , đúng là: ắt gặp lành.
Chưởng quỹ cẩn thận đưa một tờ ngân phiếu tám trăm lượng, Lâm Uyển Nhi nhận lấy, thu ống tay áo.
Ra khỏi hiệu thuốc, phu thê hai liền ghé qua tửu lâu Vân Hương để giao cá. Chưởng quầy tửu lâu thấy cá nàng đưa to béo, khách nhân chuộng, ngày nào cũng đủ bán, liền tươi :
“Lâm cô nương, cá của cô bên ngày nào cũng khách gọi, khi còn vì hết cá mà trách mắng. Không về thể giao thêm mỗi ngày ?”
Lâm Uyển Nhi còn đang cân nhắc, chưởng quầy tiếp:
“Nếu cô nương đồng ý, từ nay về trả tám mươi văn một con, giao bao nhiêu cũng !”
Nàng giật :
“Thật chứ?”
Chưởng quầy gật đầu chắc chắn:
“Chắc chắn! Đây là giá cao nhất thể đưa .”
Lâm Uyển Nhi mừng rỡ đáp ứng ngay:
“Được, giao hẹn tám mươi văn một con!”
Chỉ cần mỗi ngày bán mười con cá là kiếm tám trăm văn, một tháng cũng tầm hai mươi ba mươi lượng bạc, đối với hộ nông gia như nàng, đúng là phát tài !
Giao xong cá, phu thê hai trở phố.
Tống Ngọc hỏi:
“Nương tử, giờ chúng gì?”
Lâm Uyển Nhi nhướng mày, hì hì:
“Tất nhiên là mua sắm một trận lớn !”
Hai đầu tiên đến cửa hàng lương thực, mua một trăm cân gạo trắng, một trăm cân bột mì trắng, năm mươi thăng dầu ăn. Sau đó ghé tiệm thịt mua ít thịt lợn, xương sườn. Cuối cùng tới chợ rau, mua đầy một giỏ các loại rau củ.
Nàng phụ trách trả tiền, còn Tống Ngọc gùi gánh, chẳng bao lâu cả treo đầy túi to túi nhỏ. Thấy mệt quá, Lâm Uyển Nhi liền âm thầm bỏ gạo, bột mì và dầu gian, để phu quân nhẹ gánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-17.html.]
Biết nàng gian, Tống Ngọc cũng kinh ngạc gì, chỉ yên lặng theo , ngoan ngoãn như một tiểu lang trung trung hậu.
Sau khi tích trữ đủ lương thực, hai đến tiệm mộc. Lâm Uyển Nhi đặt ba chiếc giường lớn, ba cái tủ quần áo, một bàn ăn và một bộ ghế dài. Nàng còn tự tay vẽ kiểu dáng bàn tủ lên giấy, giao cho chưởng quầy.
Chưởng quầy mộc tiệm bản vẽ thì mắt sáng lên, cảm thấy kiểu dáng mới mẻ độc đáo, tương lai ắt sẽ đắt khách, bèn hỏi nàng:
“Cô nương, bản vẽ thể giữ để học hỏi thêm chăng?”
Lâm Uyển Nhi gật đầu:
“Có thể.”
Chưởng quầy vui mừng, lập tức quyết định giảm giá. Tính tổng cộng sáu mươi tám lượng, ông chỉ lấy năm mươi lượng, xem như cảm ơn nàng cho phép dùng bản vẽ.
Kế đó, hai đến tiệm vải, đặt mấy chiếc chăn bông. Chưởng quầy thấy mua nhiều thì vô cùng niềm nở.
Tống Ngọc ngây ngô hỏi:
“Nương tử, chúng gì mà đặt nhiều chăn ?”
Lâm Uyển Nhi đáp:
“Mùa đông tới , sợ lạnh nên đặt ít chăn bông dày.”
Tống Ngọc nghĩ cũng đúng, nhớ năm nào chân tay cũng nổi phong hàn vì lạnh.
Cuối cùng, hai ghé tiệm tạp hoá, mua thêm ít hạt giống rau củ. Nàng định mùa đông trong nhà cũng rau tươi ăn, nếu dư thì bán lấy tiền tiêu.
Đợi mua xong hết, trời cũng xế chiều. Lâm Uyển Nhi chân đau mỏi lả, vội :
“Phu quân, về nhà thôi.”
Tống Ngọc gật đầu, đột nhiên… lưng xuống :
“Nương tử, để cõng nàng!”
Lâm Uyển Nhi sửng sốt:
“Chàng cũng mệt cả ngày , để tự .”
Tống Ngọc vẫn cố chấp:
“Không , mệt. Nàng mệt thì cứ để cõng.”
Nàng do dự một hồi, cuối cùng chấp nhận. Lúc lưng , Lâm Uyển Nhi ngửi hương mồ hôi pha lẫn vị nam nhân riêng biệt, hiểu thấy ấm áp vô cùng.
Tống Ngọc cao lớn, lưng dày vai rộng, cõng nàng mà vẫn vững như núi Thái. Nàng ngả đầu vai , bất tri bất giác mỉm , trong lòng một loại cảm giác, gọi là: yên tâm.
Hai sánh vai đường về, ít ngoảnh , bàn tán, ngưỡng mộ. Lâm Uyển Nhi chẳng bận tâm, nàng chỉ nhẹ nhàng tựa phu quân, lúc nào …
Tống Ngọc thấy tiếng thở đều đều lưng, bước chân liền chậm , để nương tử thể ngủ một giấc ngon lành.