Sau khi uống xong bát nước đường đỏ, bụng của Lâm Uyển Nhi dần ấm , cũng nhẹ nhõm hơn. Hôm , Tống Ngọc cho nàng đụng tay việc gì, việc lớn nhỏ trong nhà đều một tay lo liệu.
Lâm Uyển Nhi cảm thấy hổ. Chẳng qua chỉ là nguyệt sự đến, nào nghiêm trọng đến mức một chỗ như ở cữ? Huống hồ, hôm còn nhận lời với chưởng quỹ tửu lâu trấn, hẹn hôm nay đem cá tươi tới giao. Nếu lỡ hẹn, chẳng là thất tín ư?
Nghĩ , nàng liền gượng dậy, bước khỏi phòng thì thấy Tống Ngọc đang ở ngoài sân chẻ củi. Căn nhà cũ chẳng còn gì, củi nhóm cũng là dỡ từ túp lều cũ đem sang, chẳng bao giờ nhà mới mới xong, nên việc cơm nước, tắm rửa đều cần dùng củi. Tống Ngọc bèn gánh luôn việc bổ củi.
Vừa thấy nàng, Tống Ngọc liền dừng tay, vội đặt rìu xuống:
“Uyển Nhi, nàng ngoài? Không dặn nàng nghỉ ngơi ?”
“Ta đem cá xuống trấn.” – Lâm Uyển Nhi nhỏ.
Tống Ngọc lo lắng mặt: “Nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi, để đưa.”
Dứt lời, vội vác giỏ bắt cá ngoài sông như .
Lâm Uyển Nhi còn kịp mở miệng, bóng khuất rặng tre.
…
Nửa canh giờ , Tống Ngọc trở về, tóc tai bù xù, mẩy ướt nhẹp, tay ôm giỏ rỗng .
“Uyển Nhi… trong sông chẳng còn con cá nào cả.”
Lâm Uyển Nhi bật . Dĩ nhiên là —mấy con cá đều là nàng nuôi trong gian linh tuyền.
Nghĩ ngợi một lúc, nàng quyết định thật. Tống Ngọc đối với nàng một lòng một , vài chuyện giấu mãi cũng phiền, chẳng bằng sớm để khỏi che đậy.
“Cá… là nuôi ở chỗ .” – nàng nhẹ giọng .
“Ở cơ?” – Tống Ngọc mở to mắt nghi hoặc, gãi gãi đầu như con ch.ó con hiểu lệnh.
Lâm Uyển Nhi bước tới, nắm lấy tay : “Chàng nhắm mắt .”
Tống Ngọc ngoan ngoãn theo.
Hạt Dẻ Nhỏ
Trong lòng nàng lặng lẽ niệm chú, cảnh vật mắt vụt đổi.
Khi mở mắt , Tống Ngọc kinh ngạc đến há hốc miệng— thấy đang giữa một tiểu viện nhỏ thanh nhã, gió nhẹ phảng phất hương hoa, ánh sáng dịu dàng, xa xa là dòng linh tuyền lấp loáng cá bơi tung tăng.
“Đây là… thế?”
Tống Ngọc ngây ngốc hỏi, ánh mắt quanh chớp.
Lúc thấy bầy cá suối chính là loại nàng từng đem bán trấn, càng thêm kinh hãi.
Lâm Uyển Nhi nghiêm mặt: “Đây là nơi bí mật của . Cá nuôi ở đây là để bán, thể để ai khác , bằng sẽ tranh giành mất. Chuyện , chỉ với thôi, nhớ ?”
Tống Ngọc vội che miệng, gật đầu liên tục như trống bỏi: “Ta ! Nhất định sẽ ai!”
Dù ngốc, nhưng hiểu rõ—cá thể đổi bạc, thể để ai cướp .
Tống Ngọc sung sướng như hài tử, chạy loanh quanh sân nhỏ, khi thì chui căn nhà gỗ, lúc quỳ bên suối trêu cá, mắt sáng rỡ như đứa trẻ quà.
Đợi chạy chơi chán, Lâm Uyển Nhi mới gọi tới bên linh tuyền.
“Chưởng quỹ tửu lâu Vân Hương trấn là mối lớn, đặt hàng cá của nguyên cả tháng, mỗi ngày đều cần cá tươi. Nếu khách ăn thấy ngon, còn thể hợp tác lâu dài.”
Tống Ngọc gật đầu cái rụp, mặt đầy hưng phấn: “Hay lắm! Như chúng sẽ thêm nhiều bạc! Uyển Nhi cứ yên tâm, việc đưa cá xuống trấn giao cho !”
Lâm Uyển Nhi bật . Phu quân ngốc nhà nàng nay còn kiếm tiền , quả là khởi sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-15.html.]
“Ta tin . nhớ kỹ, ai hỏi thì cứ cá bắt ngoài sông, tuyệt đối để lộ chuyện nơi . Hiểu ?”
Tống Ngọc nàng gọi “phu quân”, trong lòng liền như hoa nở, vui vẻ đập tay lên ngực: “Uyển Nhi cứ yên tâm, nhớ kỹ !”
Lâm Uyển Nhi hài lòng, múc mấy con cá bỏ giỏ, đưa cho .
“Xuống trấn, cứ đến Vân Hương tửu lâu, là phu quân của Lâm Uyển Nhi, họ sẽ ngay.”
“Được!”
Tống Ngọc ôm giỏ cá, nàng kéo tay niệm chú, hai trở về tiểu viện cũ.
Khi thấy cá còn đang quẫy trong giỏ, Tống Ngọc mới tin là mơ.
“Uyển Nhi nghỉ ngơi , giao cá về ngay!”
“Nhớ cẩn thận. Xong việc về sớm nhé!”
Tống Ngọc vác giỏ cá, hồ hởi rời .
Lâm Uyển Nhi cửa dõi theo bóng lưng , trong lòng vẫn thấp thỏm. nàng khỏe, chẳng tiện ngoài, đành phó mặc cho .
…
Tống Ngọc xuống trấn, tìm đến Vân Hương tửu lâu, chưởng quỹ là phu quân của Lâm Uyển Nhi liền mừng rỡ tiếp đón, thu cá, còn mời nghỉ.
Tống Ngọc từ chối, giao cá xong liền về thẳng, nán lâu.
Trên đường về, sải bước nhanh như gió.
Từ xa, Lâm Uyển Nhi thấy bóng về tới, lòng mới an .
“Uyển Nhi, về !”
Hắn vui vẻ chạy đến, mồ hôi đầm đìa. Lâm Uyển Nhi giơ tay áo lau mồ hôi cho , dịu dàng :
“Khổ cho , phu quân.”
Tống Ngọc rạng rỡ như trăng rằm.
“Không khổ gì ! Sau chuyện giao cá cứ để lo, nàng khỏi mệt mỏi!”
Lâm Uyển Nhi bật : “Thế hết , còn gì nữa?”
Tống Ngọc suy nghĩ chốc lát, toe:
“Vậy nàng sinh cho một tiểu bảo bảo bụ bẫm là !”
Nghe đến chữ “sinh con”, khóe môi Lâm Uyển Nhi co giật: “Chàng sinh con là gì ?”
Tống Ngọc gật đầu chắc nịch: “Biết chứ! Thím Thôi , khi viên phòng là sẽ con!”
Lâm Uyển Nhi: “…”
Không , về tuyệt đối thể để Tống Ngọc một đến tìm Thôi thẩm nữa!
“Uyển Nhi, đợi nàng khỏe … chúng viên phòng, ?”
Tống Ngọc nàng đầy nóng bỏng, ánh mắt tràn ngập khát vọng thuần khiết…