Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:41
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu cô nương như thấy cứu tinh, đôi mắt ngấn nước long lanh Lâm Uyển Nhi đầy cảm kích, vội gật đầu lia lịa.

Lâm Uyển Nhi rảo bước đến một tiệm t.h.u.ố.c khác. Tiệm tuy quy mô lớn bằng tiệm , song tiểu nhị vô cùng thiện, thấy nàng bước nhanh chóng đón.

“Cô nương cần mua t.h.u.ố.c khám bệnh ạ?”

“Mua t.h.u.ố.c thôi.”

“Vâng, mời cô nương sang bên .”

Lâm Uyển Nhi đưa phương thuốc, tiểu nhị nhận lấy xem qua nhanh nhẹn cân thuốc. Một bao t.h.u.ố.c giá một lượng bạc, nàng thanh toán xong liền trở nơi cũ.

Tiểu cô nương vẫn nguyên chỗ đó, thấy Lâm Uyển Nhi về, tay còn cầm theo bao thuốc, vẻ mặt liền rạng rỡ hẳn lên.

Lâm Uyển Nhi đưa t.h.u.ố.c cho nàng:

“Thuốc đây, mau đem về sắc cho gia gia dùng.”

“Đa tạ tỷ tỷ! Thật sự đa tạ tỷ tỷ nhiều!” – Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt.

Lâm Uyển Nhi khẽ mỉm , xoay định thì tiếng gọi vội vã từ lưng:

“Tỷ tỷ! Xin hãy đợi một chút!”

Nàng dừng bước, đầu .

Chỉ thấy tiểu cô nương hai tay nâng lên cây nhân sâm nhỏ lúc , đưa đến mặt nàng:

“Tỷ tỷ giúp như , thứ xin tặng tỷ coi như cảm tạ ân tình.”

Lâm Uyển Nhi vội xua tay:

“Không cần , giữ . Cây sâm tuy nhỏ nhưng vẫn là vật quý, tỷ thể nhận. Huống hồ t.h.u.ố.c cũng chẳng tốn bao nhiêu bạc, chẳng đáng là gì.”

Tiểu cô nương c.ắ.n môi, nét mặt nghiêm nghị:

“Tỷ tỷ nếu nhận, lòng sẽ áy náy lắm. Muội thể tay nhận ân, thứ là tâm ý của .”

Nói , để nàng kịp từ chối, tiểu cô nương nhét cây sâm tay nàng.

Lâm Uyển Nhi thấy nàng cương quyết như , cũng đành nhận lấy.

“Phải , tỷ tỷ tên là gì ạ?” – Tiểu cô nương ngẩng đầu hỏi, đôi mắt ngập tràn thành kính.

“Ta là Lâm Uyển Nhi.” – Nàng dịu dàng đáp.

“Uyển Nhi tỷ tỷ, đa tạ ! Muội tên là Kiều nhi, về nếu gia gia khỏi bệnh, nhất định sẽ đến cảm tạ .”

Kiều nhi ôm thuốc, cúi đầu thi lễ chạy , bóng dáng nhỏ bé khuất dần giữa ngã ba phố.

Lâm Uyển Nhi theo, bật nhẹ, lắc đầu thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu thật là thật thà, tặng là tặng.”

Cúi cây nhân sâm nhỏ tay, bên còn vương chút đất tươi mới, hiển nhiên mới đào lên. Nàng bỗng nảy một ý nghĩ – đem cây sâm trồng gian, thể sinh trưởng lớn hơn chăng.

Nghĩ là , nàng liền cất sâm n.g.ự.c áo, ghé qua hiệu sách mua giấy bút. Sau đó tới cổng trấn, nơi Vương Nhị đợi sẵn từ sớm.

Nàng leo lên xe bò, mấy trong thôn cũng lượt đến, Vương Nhị lúc mới đ.á.n.h xe trở về.

Về đến tòa nhà cũ của nhà họ Tống, Lâm Uyển Nhi lập tức gian, đến bên linh tuyền, tự tay đào một hốc đất nhỏ, cẩn thận đặt cây nhân sâm xuống, vùi đất, lèn chặt, tưới mấy giọt nước linh tuyền.

Thần kỳ , cây sâm bé nhỏ như sống , lá xanh dựng lên, rễ non vươn dài. Lâm Uyển Nhi khỏi tán thán trong lòng: “Nước quả thật linh dị.”

Rời khỏi gian, nàng bày giấy bút , tự vẽ bản thiết kế nhà. Đến giờ cơm chiều, nàng đưa bản vẽ cho Tống mẫu:

“Nương, ngày mai đưa bản vẽ cho thúc thúc Tần xem thử, hỏi xem thể xây .”

Tống mẫu nhận lấy, xem kỹ một hồi, kinh ngạc thốt lên:

“Kiểu dáng thế từng thấy bao giờ. Uyển Nhi , con vẽ thật khéo đó.”

Bản thiết kế là một tiểu viện một gian, chính phòng chia ba: gian giữa chính sảnh, bên trái phòng ngủ cho Tống mẫu, bên phòng chứa. Đông phòng dành cho phụ thê nàng, tây phòng phòng khách. Tuy đất tổ tiên để rộng, nhưng thiết kế hợp lý .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-13.html.]

Sau đó, nàng đưa bọc bạc kiếm hôm nay , giao cho Tống mẫu:

“Nương, bạc cộng với chỗ , con giao cả cho giữ. Việc dựng nhà con rành, thương lượng với thúc Tần giúp con.”

Tống mẫu cầm lấy bạc, lòng ấm áp vô cùng:

“Yên tâm Uyển Nhi, thúc Tần hơn mười năm kinh nghiệm nhà, thật thà, nương sẽ trông nom kỹ lưỡng.”

 

Vài ngày , thúc Tần mang dụng cụ tới. Để tiện đo đạc, căn nhà cỏ cũ tháo bỏ.

Ngay đó, mấy xe bò chở đầy gạch ngói dừng cửa nhà họ Tống.

Nghe xây nhà công xá, bà con trong thôn kéo đến phụ ít. theo lời Lâm Uyển Nhi dặn , Tống mẫu chỉ nhận mười nam nhân khỏe mạnh và hai phụ nhân.

Thúc Tần điều động mấy khuân gạch xuống, lấy bản vẽ nghiên cứu, đó chỉ huy bắt đầu đào móng.

Nam nhân lo phần nặng nhọc, còn phụ nhân do Tống mẫu chỉ huy nấu cơm, sắc . Tống mẫu còn nhờ thúc Tần dựng thêm một gian bếp tạm ngay cạnh để nấu ăn tiện hơn.

Lâm Uyển Nhi mang từ nhà cũ sang hai con cá, dặn nương nấu cho bọn thợ ăn cho chắc bụng dễ việc.

Ở nông thôn, xây nhà thường chỉ lo một bữa cơm, nay nhà họ Tống những trả công mà còn cho ăn ngon, ai nấy đều vui vẻ hăng.

Thúc Tần quả hổ danh lão thủ công, nhanh chóng phân công xong, công trình bắt đầu chính thức động thổ.

Tống mẫu ở trông nom, Lâm Uyển Nhi nhớ trong nhà còn Tống Ngọc, nên nấn ná thêm, về.

 

Về tới nhà, thấy Tống Ngọc đang trong sân, thấy nàng thì gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

Không do gần đây hai đêm đêm chung một giường, mà Lâm Uyển Nhi liền thấy tim đập rộn ràng, mặt cũng nóng lên…

Nàng lúng túng hỏi:

“Sao đây một thế?”

Tống Ngọc bước gần, đôi mắt đen nhánh nàng chăm chú, :

“Nương tử, mặt nàng đỏ lắm đấy.”

Hạt Dẻ Nhỏ

“…”

Lâm Uyển Nhi đỏ mặt, vội lấy tay che mặt chạy tọt bếp.

Nàng thấy bản kỳ quặc thật.

Tống Ngọc cũng theo , lúc nàng rửa mặt cho tỉnh táo.

“Nay nương bận lo bên nhà mới, về , nấu cơm nhé. Chàng ăn gì?”

Dù tay nghề sánh Tống mẫu, nhưng món đơn giản nàng vẫn .

Tống Ngọc nghĩ một chút ngọt ngào đáp:

“Gì cũng , miễn là nương tử nấu, đều thích.”

Lâm Uyển Nhi: “…”

Hắn đúng là dễ nuôi, bao giờ kén ăn, hễ là nàng nấu thì ăn càng ngon.

Hai chỉ ăn đơn giản. Nàng lấy gạo trắng mua nấu ít cơm, xào hai món nhỏ ăn trưa qua loa.

Cơm xong, nàng rửa bát, đang kỳ cọ thì bụng bỗng đau nhè nhẹ, là cảm giác quen thuộc…

Lâm Uyển Nhi giật , buông bát, nhanh chân chạy về phòng.

 

 

Loading...