Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:29
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi mở mắt tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc như thiêu.

“Cho… cho ngụm nước…” – Nàng khàn giọng thì thào, như gió thoảng bên tai.

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt, một phụ nhân bên giường vội vàng bưng bát nước tới, nâng đầu nàng dậy, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhanh uống , uống sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Lâm Uyển Nhi uống cạn một bát nước, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng mới dịu đôi phần. Khi nàng chậm rãi mở mắt , đập mắt là gương mặt một phụ nhân chừng bốn mươi, dung nhan hiền hậu, tóc búi đơn sơ, khoác áo vải thô. Nhìn quanh, nàng càng thêm sững sờ.

Bốn bề là tường đất sứt mẻ, nền nhà đất nện lồi lõm, giường gỗ cứng như đá, bàn ghế mục nát thiếu mất chân, ánh sáng lờ mờ, thậm chí cả cửa phòng cũng xộc xệch nghiêng vẹo…

Trời đất ơi! Đây là chốn quái quỷ nào ? Ta bắt cóc ư? Hay là xuyên ?

“Đây… đây là nơi nào?” – Lâm Uyển Nhi chau mày, giọng run run.

Phụ nhân thở dài, ánh mắt mang theo chút áy náy: “Đây là nhà họ Tống… Nếu con trách thì cứ trách , nhưng ngàn vạn đừng chuyện dại dột nữa.”

Chuyện dại dột? Là ?

Lâm Uyển Nhi còn đang mơ hồ thì trong đầu bất chợt đau dữ dội. Từng mảng ký ức xa lạ ập đến, như từng lưỡi d.a.o xoáy óc. Nàng ôm đầu, nghiến răng chịu đựng. Mất hồi lâu, nàng mới miễn cưỡng tiêu hóa hết đoạn trí nhớ .

Nàng… quả nhiên là xuyên .

Nơi là Đại Việt triều – một quốc gia từng tới trong lịch sử.

Thân thể vốn là của một tiểu cô nương cùng tên – cũng gọi là Lâm Uyển Nhi, mười lăm tuổi, thôn Lâm Thủy. Vì kế mẫu tham tiền, nàng bán cho một gia đình ở thôn Hoàng Loan với giá mười lượng bạc, gả thê tử cho một nam tử… ngốc!

Nàng cam lòng, ngay đêm tân hôn liền đập đầu tự vẫn.

Nay, nàng – Lâm Uyển Nhi của thế kỷ hai mươi mốt – liền thế chỗ, sống trong xác tiểu cô nương .

Nhà họ Tống chỉ mẫu tử hai , trượng phu mất sớm, để một lang nhi duy nhất là Tống Ngọc, chẳng may lúc nhỏ bệnh nặng mà trở nên ngốc nghếch, tâm trí như trẻ lên năm.

Phụ mất, ruộng đất cũng bán, nhà nghèo ai gả nữ nhi tới, nên Tống mẫu – mâu– mới gom góp hết gia sản, gắng sức tìm một nương tử cho con .

Ai ngờ Lâm Uyển Nhi mạnh mẽ đến thế, chịu nhận mệnh, chọn cái c.h.ế.t để phản kháng.

Giờ nàng sống , nhưng cam lòng nhận phận vợ ngốc tử.

Tống mẫu cũng chẳng cay nghiệt, giọng đầy cảm khái: “Các ngươi còn chính thức bái đường thành , nếu con thật lòng rời khỏi, cũng ép giữ.”

Nghe , mắt Lâm Uyển Nhi sáng rực. Chạy, đương nhiên chạy !

Dẫu xuyên tới cổ đại, nàng cũng cam tâm gả cho kẻ ngu si! Chẳng cầu gì cao sang phú quý, chỉ cần nam nhân bình thường một chút là ! Gả cho ngốc tử thì còn gì là đời!

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển Nhi lập tức vén chăn xuống giường, kịp bước chân lảo đảo ngã dúi dụi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-1.html.]

“A… đau c.h.ế.t mất!”

Tống mẫu hoảng hốt chạy tới đỡ dậy: “Con khỏi hẳn, đừng manh động. Dưỡng thương cho lành hãy tính.”

Bị đau quá, nàng cũng phản kháng nữa, đành để đỡ lên giường.

Tống mẫu an ủi: “Con đói bụng ? Mấy bữa ăn gì, để nấu chút cháo.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, trong lòng vẫn nghĩ bụng: Mình dưỡng sức tìm cách rời khỏi nơi quái đản .

Tống mẫu , nàng ngẫm đoạn ký ức tiếp nhận: Nguyên chủ đúng là khổ. Kế mẫu ác độc, hành hạ từ nhỏ. Gả thì gả cho ngốc tử, mà còn nghèo rớt mồng tơi. chịu nổi mà!

Chẳng bao lâu, Tống mẫu bưng cháo trở . Nhìn thấy thứ đen đen xám xịt, dậy mùi chua chua , Lâm Uyển Nhi nghẹn họng. Nuốt trôi!

Nàng miễn cưỡng tìm cớ: “Con đói, lát nữa ăn .”

Tống mẫu ép, chỉ dặn đói thì ăn, lui .

Lâm Uyển Nhi ngã lưng xuống, thầm nghĩ: Ngủ một giấc , ngủ sẽ còn thấy đói nữa…

 

Không rõ ngủ bao lâu, trong cơn mộng mị, nàng cảm thấy chạm tay . Giật tỉnh dậy, liền bắt gặp một gương mặt nam nhân đang kề sát, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nàng rời.

“Hi hi… tân nương tử, nàng xinh quá…”

Nàng giật nảy , cuống quýt lùi góc giường, ôm chăn kín .

Nam nhân … chính là Tống Ngọc ?

Không giống như nàng tưởng tượng! Đôi mắt đờ đẫn, ngược trong veo như nước, dung mạo còn tuấn tú rắn rỏi – mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao, vóc cao lớn cường tráng.

Chỉ tiếc… đầu óc tỉnh táo.

Nàng nàng đừng sợ, là trượng phu của nàng…” – Hắn gãi đầu, ngượng ngùng , ánh mắt thuần khiết như hài tử.

Trời đất ơi! Đêm hôm khuya khoắt mà lặng lẽ phòng tân nương như , còn c.h.ế.t khiếp!

Lâm Uyển Nhi sợ tức, trừng mắt: “Ngươi… ngươi đừng tới gần!”

Tống Ngọc chớp mắt, ngây ngốc yên tại chỗ, vẻ mặt mơ màng.

 

 

Loading...