Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-10-03 07:17:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng bước chân xa dần, Dương Hạo chiếc vạn dân tán lờ mờ thấy ngoài song sắt, khẽ tự nhủ: "An Kỳ, nàng thấy ? Bách tính đang cho chúng , những gì chúng đều ý nghĩa."
An Kỳ tìm cơ hội cung chuyện với Thái hậu, Thái hậu ở Từ Ninh cung, đập bàn dậy: "Hoàng đế! Đây là ngự sử mà ngươi dùng ? Khiến lòng trung thần lạnh lẽo, đ.á.n.h mất hy vọng của bách tính!"
Hoàng đế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mẫu hậu thế quá nể mặt , nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Mẫu hậu bớt giận, nhi thần cũng dụng ý khác, cứ yên tâm Dương ái khanh chỉ chịu khổ vài ngày thôi, nhưng thể câu con cá lớn phía ."
Thái hậu lạnh: "Ngươi câu cá quản, nhưng ngươi tuyệt đối đừng để lòng trung thần nguội lạnh!"
Khi kiểm tra sổ sách, Triệu tướng quân đưa bằng chứng then chốt:
"Giá lương thực tăng vọt là do gian thương tích trữ, Dương đại nhân buộc mua lương thực với giá cao. Đây là ghi chép giao dịch của tiệm lương thực lúc đó!"
An Kỳ thì dâng lên sổ sách chi tiết: "Mỗi khoản chi đều dấu tay của nạn dân, thể đối chiếu bất cứ lúc nào!"
Điều chí mạng nhất là , các đại phu lúc bấy giờ chứng: "Nếu Dương đại nhân tự bỏ tiền túi bù đắp tiền t.h.u.ố.c men, dịch bệnh căn bản thể khống chế !"
Chuyển biến chuyển biến, Dương Hạo trải qua bao thăng trầm cuối cùng cũng rửa sạch oan khuất!
Ngày Dương Hạo tù, bách tính kinh thành dọc hai bên đường chào đón.
Hoàng đế đích hạ chỉ: "Dương Hạo trung dũng đáng khen, công cứu trợ thiên tai, thăng chức Chính Tứ phẩm Binh bộ Thiếu khanh, ban một tấm kim bài, thể trực tiếp tấu lên thiên đình!"
Còn Vương Ngự sử kẻ vu cáo , thì lưu đày đến Tây Nam, , chính là nơi mà họ miệng "giá lương thực bình ", nhưng kẻ thì đoạn tay tự bảo vệ , chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
An Kỳ đỡ lấy trượng phu, khẽ : "Ván xem như thắng , nhưng ..."
Dương Hạo nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Chỉ cần lòng dân còn đó, sẽ sợ ám tiễn."
Ngoài cửa cung, chiếc vạn dân tán ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Dương Hạo khoác lên bộ quan phục Chính Tứ phẩm Binh bộ Thiếu khanh mới tinh, bước khỏi Tử Thần Điện giữa những ánh mắt khác của các quan. Vài vị lão thần râu tóc bạc phơ tụ tập hành lang, lạnh lùng .
"Hừ, mới tuổi tam thập mà hàng tứ phẩm, triều từ khi lập quốc đến nay từng tiền lệ!" Trịnh đại nhân của Lễ bộ vuốt râu, giọng lớn nhưng đủ rõ ràng.
Tiền đại nhân của Lại bộ khẩy: "Nghe khi cứu trợ thiên tai ở Tây Nam, tự ý g.i.ế.c quan viên, quả thực là mắt vương pháp!"
Dương Hạo bước chân ngừng, tựa như từng thấy. Chỉ tiếng sảng khoái của Triệu tướng quân từ phía truyền đến: "Dương Thiếu khanh dừng bước! Hoàng thượng lệnh ngươi và buổi chiều cùng thương nghị quân vụ biên quan."
Ánh nến lung lay, An Kỳ rót cho Dương Hạo một chén nóng: "Hôm nay triều khó ?"
Dương Hạo cởi mũ quan, tùy ý vứt lên bàn: "Chỉ là mấy lão ngoan cố thôi, thăng chức quá nhanh, phá hỏng quy củ."
An Kỳ nhíu mày: "Ta ngự sử liên kết với mấy vị đại thần, liên danh hặc tội về việc 'giết hại vô tội' ở Tây Nam."
"Cứ để bọn họ hặc tội." Dương Hạo lạnh, "Những kẻ g.i.ế.c đều là tham quan ô , mỗi cái đầu đều tội chứng xác đáng. Còn bọn họ..."
Hắn đột nhiên hạ thấp giọng: "Ta , chức quan của bọn họ lâu nhúc nhích , tuổi tác lớn, Thánh thượng sai bảo , chỉ tham lam mà việc, Thánh thượng sớm đổi bọn họ , bằng những quan viên trẻ tuổi hơn. Bởi cần động tay, tự Thánh thượng thu dọn bọn họ."
An Kỳ mắt sáng lên: "Vậy đợi đến khi nào?"
Dương Hạo lắc đầu: "Bây giờ lúc. Những lão thần cắm rễ sâu xa, động một là kéo theo cả một chuỗi." Hắn nắm tay thê tử, "Cùng lắm thì từ quan về nhà, chúng mở một thư viện, sơn trưởng, nàng viện giám."
An Kỳ trách yêu: "Lại lời hồ đồ! Chàng khó khăn lắm mới đến hôm nay..."
"Phu nhân, sai ." Dương Hạo nghiêm nghị , "Chính vì đến hôm nay, mới hiểu công danh lợi lộc đều là hư ảo. Nếu thể bồi dưỡng vài nhân tài chân chính, còn mạnh hơn nhiều so với việc quan lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-93.html.]
Sáng hôm trong buổi thiết triều, những lão thần quả nhiên phát khó: "Bệ hạ! Dương Hạo ở Tây Nam tự ý g.i.ế.c quan triều đình, phong thái tuyệt đối thể để phát triển!"
Dương Hạo xuất liệt, hoảng loạn: "Thần c.h.é.m bảy , đều tội chứng xác đáng: Tri phủ Phù Châu biển thủ lương thực cứu trợ, Thông phán Bình Châu tuồn bán d.ư.ợ.c liệu... Đây là cung trạng và sổ sách của bọn họ."
Hắn dâng lên một chồng văn thư dày cộp: "Nếu Trịnh đại nhân cho rằng thần xử lý thỏa đáng, xin hãy chỉ vụ án nào phán sai?"
Trịnh đại nhân nhất thời nghẹn lời. Hoàng đế xoa dịu: "Dương ái khanh cũng là tình thế cấp bách mà quyền biến. Tuy nhiên xử lý quan viên, vẫn cần theo đúng luật pháp trình tự."
Sau khi bãi triều, Hoàng đế một giữ Dương Hạo : "Ái khanh trẫm vì bảo vệ ngươi ?"
Dương Hạo cúi : "Thần ngu độn."
Hoàng đế thở dài: "Những lão thần trong triều , việc chỉ theo khuôn phép. Tình hình tai ương ở Tây Nam nếu giao cho bọn họ, bây giờ vẫn còn đang cãi vã xem nên phân bổ bao nhiêu bạc là thích hợp! Trẫm nếu thêm vài thần tử trẻ tuổi đầy khí khái như ngươi, cũng đến nỗi bận tâm như ."
Hắn đổi giọng: " ngươi cũng học cách thu liễm phong thái. Đây mấy bản tấu chương hặc tội ngươi, mang về mà xem ."
Thuật ngự nhân của Thiên tử, quả nhiên cao minh, đ.á.n.h một gậy cho một quả ngọt, ngươi còn cảm ơn !
Dương Hạo khỏi cổng cung, liền Triệu tướng quân kéo sang một bên: "Tình hình hôm nay, ngươi rõ ?"
Dương Hạo khổ: "Hoàng thượng dùng , đề phòng ."
"Hồ đồ!" Triệu tướng quân trợn mắt, "Hoàng thượng đây là đang che chở ngươi! Những tấu chương nếu thực sự đưa nghị luận triều hội, ngươi thể trở ?"
Hắn hạ giọng: "Trịnh đại nhân bọn họ dám động đến Hoàng thượng, nên chỉ thể trút giận lên ngươi. Khoảng thời gian hãy thu liễm một chút, đợi khi phong ba qua ."
Dương Hạo : "Tướng quân, nếu quan mà chịu uất ức như , chi bằng..."
"Chi bằng cái thá gì!" Triệu tướng quân mắng, "Ngươi tiểu tử hãy vững cho ! Lão phu còn trông mong ngươi tiếp quản đấy! Nghe ý Hoàng thượng là chê chúng những thần tử già ."
Dương Hạo thấy mặt Triệu tướng quân mang vẻ lạc lõng, vội vàng an ủi: "Tướng quân gân cốt tráng kiện, năm ngoái còn dẫn dắt chúng thần xông pha Bắc Cương mấy bận đấy thôi! Sao là già chứ? Thánh thượng định là những kẻ già cả chỉ ăn mà việc , triều mà !"
Triệu tướng quân phá lên, Dương Hạo trúng tim đen của .
Tối đó, An Kỳ xong chuyện triều chính, trầm ngâm : "Nếu Hoàng thượng thu liễm, chúng hãy diễn một vở kịch."
Nàng mắt sáng lên: "Ngày mai sẽ hẹn vài vị phu nhân uống , đặc biệt than vãn phu quân gần đây huấn thị, cả ngày ở nhà sách dưỡng tính."
Gà Mái Leo Núi
Dương Hạo bật : "Phu nhân đây là giúp 'tỏ yếu thế' ?"
"Chính ." An Kỳ xảo quyệt, "Để những kẻ đó nghĩ mất Thánh tâm, tự nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác."
Lùi một bước để tiến hai bước, ẩn chờ thời.
Quả nhiên, vài ngày gió trong triều dần đổi.
"Nghe Dương Thiếu khanh gần đây đóng cửa sách, mấy khi lên triều nữa? Ngay cả khi lên triều cũng mấy khi chuyện!"
"Hoàng thượng hôm đó huấn thị nặng lời quá, sợ là khiếp vía ..."
Trịnh đại nhân cùng những khác đắc chí thỏa mãn, nhưng nào Dương Hạo nhận ý chỉ của Thánh thượng, đang ở nhà thu thập chứng cứ tham ô nhận hối lộ của mấy vị đại nhân , còn An Kỳ thì thông qua giới phu nhân quý tộc để thu thập thêm nhiều tin tức tình báo.
Khi đêm khuya tĩnh lặng, Dương Hạo đống hồ sơ đầy bàn khẽ : "Cứ để các ngươi đắc ý vài ngày. Đợi quân vụ biên quan đấy, sẽ từng kẻ một thu dọn."
Ngoài cửa sổ, mai lạnh nở rộ, hương thơm dìu dịu bay lượn.