Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-10-02 10:49:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiễn biệt

Ngay lúc An Kỳ đang bận rộn chuẩn hàng hóa, nàng nhận thiệp mời mạ vàng từ phu nhân huyện lệnh.

"Nương, phu nhân huyện lệnh mời chúng dự tiệc ư?" Dương Liễu ngẩng đầu khỏi sổ sách, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cảnh giác, "Nàng sẽ con thơ đấy chứ?"

An Kỳ khẽ búng nhẹ trán nữ nhi: "Yên tâm, là tiệc tiễn biệt chúng ."

(Nội tâm: Đây nào tiệc tiễn biệt, rõ ràng là tiệc kết thúc mà!)

Lần , An Kỳ đặc biệt chuẩn quà, mà trực tiếp lấy hai bộ kem dưỡng da do xưởng của sản xuất, một bộ tặng phu nhân huyện lệnh, một bộ tặng Vương tiểu thư.

Phu nhân huyện lệnh đích nghênh đón ở cổng hai, thấy An Kỳ liền thiết khoác tay nàng:

"Dương phu nhân! Cuối cùng cũng chờ nàng đến !"

An Kỳ quả thật bội phục khả năng đổi mặt của những vị phu nhân . Lần đến đây nào nhiệt tình như , nhưng nàng vẫn tươi hàn huyên cùng phu nhân huyện lệnh.

Phu nhân huyện lệnh sớm nhận dặn dò của Vương huyện lệnh, nhất định giữ mối quan hệ với Dương phu nhân, chừng Dương Hạo chính là mối quan hệ duy nhất của lão ở kinh thành, vì phu nhân huyện lệnh nhiệt tình.

Bữa tiệc bày ở thủy tạ trong vườn hoa, món ăn vô cùng xa hoa,

Yến sào canh, bào ngư sốt, gân nai hầm...

(An Kỳ nội tâm: Bàn đủ cho dân thường ăn nửa năm )

Phu nhân huyện lệnh tủm tỉm gắp thức ăn cho An Kỳ: "Nghe Dương đại nhân thăng lên chức Tiêu Kỵ Úy lục phẩm? Thật là trẻ tuổi tài năng!"

An Kỳ khiêm tốn đáp: "Nhờ phúc của phu nhân, trượng phu thể đến vị trí cũng là nhờ vận may, thể sánh với Vương đại nhân chân đạp đất."

(Chế độ thổi phồng lẫn khởi động)

Ba tuần rượu trôi qua, phu nhân huyện lệnh quả nhiên nén nổi: "Dương Liễu, gần đây học bài thơ mới nào ?"

Gà Mái Leo Núi

Khuôn mặt nhỏ của Dương Liễu cứng đờ, ở bàn lén lút kéo góc áo An Kỳ.

(Tín hiệu cầu cứu: Nương! Con thơ!)

An Kỳ điềm đạm nhấp một ngụm : "Đứa nhỏ gần đây đang luyện cầm, chi bằng để nó đàn một khúc?"

Mắt phu nhân huyện lệnh sáng lên: "Vậy thì càng !"

Dương Liễu trợn tròn mắt: "Nương! Con chỉ đàn 'Bài Hát Ru Ông Trăng' thôi!"

(An Kỳ: ...Quên mất chuyện )

Vào thời khắc mấu chốt, An Kỳ chợt linh cơ một động: "Phu nhân, chi bằng để Dương Liễu một bức thư pháp? Gần đây thư pháp của con bé tiến bộ nhiều."

Phu nhân huyện lệnh liên tục gật đầu: "Tốt !"

Thị vệ lập tức chuẩn bút mực.

Dương Liễu cầm bút, giấy tuyên,

"Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải."

(Lý Bạch đại nhân, cho mượn một nữa!)

Phu nhân huyện lệnh kinh ngạc: "Thơ ! Chữ ! Dương Liễu quả là thần đồng!"

(Dương Liễu: Phù... qua )

Giữa bữa tiệc, phu nhân huyện lệnh đột nhiên hạ giọng:

"Dương phu nhân, nàng xem... nữ nhi của , Điềm Nhi, và Dương Liễu hợp duyên như , chi bằng để chúng kết tỷ ?"

(An Kỳ nội tâm: Đến ! Trọng điểm đến !)

Nàng giả vờ kinh ngạc: "Việc dám chứ? Vương tiểu thư là thiên kim chi khu..."

Phu nhân huyện lệnh thiết vỗ vỗ tay nàng: "Thiên kim gì mà thiên kim! Ta thích Liễu Nhi, Điềm Nhi khó khăn lắm mới một tri kỷ, vả bây giờ là nhà chúng đang trèo cao ."

Đang chuyện, Vương Nhữ Điềm đỏ mặt tới, đưa cho Dương Liễu một hộp gấm:

"Dương Liễu , đây là khăn tay do tự tay thêu, tặng ."

Dương Liễu mở xem, góc khăn thêu hai đóa sen tựa , , “Cảm ơn Điềm Nhi tỷ tỷ, thích.”

An Kỳ cũng ghé đầu qua một cái: "Điềm Nhi thật khéo tay! Dương Liễu, con học hỏi Điềm Nhi tỷ tỷ nhiều hơn đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-62.html.]

Vốn dĩ hôm nay là một bữa tiệc dành cho các phu nhân, nhưng Vương huyện lệnh đến. Lão giả vờ trong hậu viện buổi tụ họp, gặp An Kỳ vài câu:

"Dương phu nhân, Dương đại nhân nhà nàng tiền đồ vô lượng đó!"

Lão hạ giọng: "Chu lang trung của Binh bộ kinh thành, quả là một kẻ khó đối phó..."

An Kỳ giật : "Đại nhân quen Chu lang trung ư?"

Huyện lệnh khổ: "Hơn cả quen ! Năm đó huyện lệnh ở Duy huyện, từng việc trướng , cái đó gọi là..."

Phu nhân huyện lệnh đột nhiên ho khan một tiếng.

Huyện lệnh lập tức đổi lời: "Khụ khụ! Chu đại nhân quan thanh liêm! Làm quan thanh liêm!"

(An Kỳ: Hiểu , là một tên tham quan)

Trước khi bữa tiệc kết thúc, phu nhân huyện lệnh kéo tay An Kỳ, chân thành :

"Dương phu nhân, đến kinh thành đừng quên chúng nhé!"

Nàng ý chỉ Dương Liễu và Vương Nhữ Điềm: "Các con bé tình cảm như , nên thường xuyên qua mới ."

(Lời ngầm: Ôm chặt đùi vàng đừng buông tay!)

An Kỳ mỉm gật đầu: "Nhất định , nhất định ."

Phu nhân huyện lệnh vẫn buông tay, thấy phía một cỗ xe ngựa tới, nàng liền trực tiếp nắm tay An Kỳ qua, vén rèm xe cho An Kỳ một cái buông xuống: "Nàng kinh thành đường xa, trong nhà cần lo lắng. Đây là chút đồ chuẩn cho nàng, nàng đừng khách sáo với , và nàng như cố nhân gặp , nếu nàng nhận thì sẽ vui ."

Phu nhân huyện lệnh như , An Kỳ cũng thể từ chối. Thấy thể thoái thác, nàng liền nhận lấy. Đại sự là nếu nàng nghiên cứu sản phẩm mới nào thì sẽ tặng Vương phu nhân một bộ.

Trên cỗ xe ngựa trở về, Dương Liễu thở phào một : "Cuối cùng cũng kết thúc !"

Nàng lấy chiếc khăn tay thêu đôi hoa sen: "Nương, vì Vương tỷ tỷ tặng con cái ?"

An Kỳ ý vị thâm trường : "Nàng đang cho con , đừng quên giúp đỡ Vương gia một tay."

Dương Liễu: "???"

(Sự bối rối của đứa trẻ mười tuổi: Tặng một chiếc khăn tay phức tạp đến ?)

An Kỳ và Dương Liễu bước cửa nhà, liền thấy trong viện truyền đến một trận tiếng .

"An Kỳ! Nàng cuối cùng cũng trở về !" Triệu phu nhân từ chính sảnh bước đón, phía là Thẩm nương tử đang tươi .

An Kỳ ngẩn : "Triệu tỷ tỷ? Thẩm tỷ tỷ? Các nàng đến đây?"

Triệu phu nhân nắm lấy tay nàng: "Nghe các nàng sắp kinh, chúng thể đến tiễn đưa?"

Dương Liễu ngoan ngoãn hành lễ: "Triệu dì khỏe! Thẩm dì khỏe!"

Thẩm nương tử vuốt đầu nàng: "Dương Liễu cao thêm !"

Vào chính sảnh, Triệu phu nhân trực tiếp từ trong tay áo lấy một xấp ngân phiếu, đặt mạnh xuống bàn:

"Đây là một ngàn lượng, kinh thành chi phí lớn, nàng mang theo phòng !"

An Kỳ mở to mắt: "Cái ... cái cũng quá nhiều !"

(Trong lòng: Triệu tỷ tỷ, nàng đây là b.a.o n.u.ô.i ?)

Triệu phu nhân xua tay: "Đừng khách sáo với ! Giữa chúng cần câu nệ chuyện , ở Chu Tước Đại Phố kinh thành một tiệm lụa tơ, chưởng quỹ tên Triệu Đạt, là nhà. Nàng việc cứ tìm , gửi thư cũng đưa đến đó."

Nàng hạ thấp giọng: "Cái nàng cầm lấy, trong tiền trang ở kinh thành cất giữ tiền riêng tư tích cóp bao năm nay, nàng cần dùng gấp thì cứ lấy!"

(An Kỳ: Ôi trời, ngay cả ngân khố riêng cũng giao phó hết !)

Thẩm nương tử cũng chịu thua kém, kéo An Kỳ sân viện ,

Cả một cỗ xe ngựa đầy ắp lụa là vải vóc!

"Những chất liệu đều là hoa văn mới nhất năm nay, quý phụ kinh thành yêu thích nhất!" Thẩm nương tử đắc ý , "Đủ cho nàng may mấy năm y phục !"

An Kỳ vuốt ve mặt lụa trơn nhẵn, cảm động đến nên lời.

Dương Liễu tò mò hỏi: "Thẩm dì, những tấm vải thể may bao nhiêu chiếc váy ?"

Thẩm nương tử chớp mắt: "Đủ cho con mặc từ mười tuổi cho đến khi xuất giá!"

(Dương Liễu: Vậy con ngày ngày váy mới!)

 

Loading...