Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:02:11
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày hôm .
"Hôm nay là một ngày trời, chuyện lòng mong đều sẽ thành~..."
Dương Hạo đang ngân nga khúc nhạc nhỏ thu dọn hành lý, chuẩn về nhà gặp nương tử và các con, bỗng nhiên bên ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Dương tham mưu! Tướng quân lệnh!" Truyền lệnh binh thở hổn hển xông , "Ngài trạc thăng lên chức Thất phẩm Giáo úy !"
Cái gói trong tay Dương Hạo "đùng" một tiếng rơi xuống đất: "Cái gì? Thất phẩm? Thật giả đây?"
Truyền lệnh binh cố gắng nhắm mắt , mới nhịn xúc động trợn trắng mắt: "Chuyện còn thể giả ? Tướng quân đích hạ lệnh! Chúc mừng ngài!"
(Trong lòng: Tốc độ thăng quan của còn nhanh hơn cả hỏa tiễn!)
Truyền lệnh binh mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: "Triệu tướng quân , ngài lập đại công! Cho nên mới trạc thăng lên chức Thất phẩm Giáo úy."
Dương Hạo vội vàng chỉnh đốn y quan, ba bước hai, chạy thẳng đến đại trướng của tướng quân.
Dọc đường, các binh sĩ nhao nhao hành lễ:
"Dương Giáo úy khỏe!"
"Chúc mừng Dương Giáo úy!"
(Dương Hạo: Cảm giác ... cũng khá sảng khoái đấy chứ?)
Triệu tướng quân đang xem bản đồ trong đại trướng, thấy Dương Hạo bước , sảng khoái: "Dương Hạo, ngươi đến ?"
Dương Hạo vội vàng hành lễ: "Mạt tướng đa tạ tướng quân đề bạt!"
Triệu tướng quân vỗ vai : "Ngươi ly gián hai bộ giao tranh, lập xuống đại công, đây là điều ngươi đáng nhận!"
(Trong lòng: Tướng quân ngài hào phóng thế, còn khấu đầu với ngài một cái)
Dương Hạo cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Ân tri ngộ của tướng quân, mạt tướng suốt đời khó quên!"
Triệu tướng quân hài lòng gật đầu: "Làm ! Tương lai tiền đồ vô lượng!"
(Lời ngầm: Đừng nghĩ đến chuyện về nhà, hãy chuyên tâm đ.á.n.h trận cho )
Dương Hạo giả vờ ý của Triệu tướng quân, đến bản đồ, chỉ nơi Xích Viêm và Kim Lang giao chiến mà : "Có tướng quân tọa trấn, Bắc Cương tuyệt đối sẽ cơ hội xoay ! Lần Xích Viêm và Kim Lang hai bộ lạc lưỡng bại câu thương, các tiểu bộ lạc khác nhất định sẽ thừa cơ chia cắt thảo nguyên của hai bộ lạc. Chúng chỉ cần âm thầm ủng hộ một tiểu bộ lạc, Bắc Cương sẽ rơi cục diện phân tranh giữa các bộ lạc. Chúng thậm chí cần tốn một binh một , Bắc Cương sẽ bao giờ còn tinh lực để quấy nhiễu biên dân nữa!"
Triệu tướng quân càng , nụ mặt càng lớn. Ông chằm chằm Dương Hạo, đột nhiên thu nụ : "Nếu nhân cơ hội , khiến Bắc Cương hai mươi năm thể quấy nhiễu biên dân thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-51.html.]
Dương Hạo trong lòng giật , Triệu tướng quân đây là ý gì? Sẽ là ý mà đang nghĩ đấy chứ? Bắc Cương tuy ít , nhưng nếu thật sự g.i.ế.c sạch những thanh niên trai tráng thì chuyện cũng quá tàn nhẫn !
Tuy nhiên, nếu từng chứng kiến kỵ binh Bắc Cương tàn sát cướp bóc ở các thôn làng biên giới, sẽ phát hiện rằng kẻ tàn nhẫn nhất kỳ thực là bọn chúng! Chàng từng theo quân đội đến những thôn làng cướp phá đó, cảnh tượng quả thực thể dùng từ t.h.ả.m tuyệt nhân để hình dung.
Gà Mái Leo Núi
Ngày đó, tàn dương như máu, nhuộm đỏ cả chân trời. Cảnh tượng mắt khiến khỏi hít một khí lạnh.
Ba ngày , khi nhận cấp báo khẩn từ biên cảnh, Triệu tướng quân tự dẫn đội quân tức tốc đến nơi. Y chỉ nghĩ là đội kỵ binh du mục Bắc Cương quấy nhiễu thông thường, nào ngờ là một cuộc t.h.ả.m sát tàn khốc đến nhường . Thanh Hòe Thôn , ngôi làng biên ải từng khói bếp lượn lờ, tiếng gà ch.ó râm ran , giờ đây chỉ còn một vùng đất cháy tiêu điều cùng xương trắng chất chồng.
"Toàn quân giới !" Giọng trầm của Triệu tướng quân vang vọng rõ ràng trong sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc. Phía y, trăm tên tinh nhuệ kỵ binh lập tức tản đội hình, trường đao tuốt khỏi vỏ, cảnh giác quét mắt quanh. tất cả đều , nơi đây còn một kẻ địch nào sống sót, cũng còn một thôn dân nào còn sống.
Trong khí tràn ngập mùi khét đến buồn nôn, hòa lẫn với mùi tanh của m.á.u và mùi nội tạng vỡ tung. Triệu tướng quân lật xuống ngựa, ủng sắt đạp tro tàn phát tiếng vỡ vụn khe khẽ. Dương Hạo theo sát phía , sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Tướng quân, đây... đây..." Giọng Dương Hạo nghẹn trong cổ họng.
Triệu tướng quân trả lời, chỉ im lặng bước về phía . Ánh mắt Dương Hạo lướt qua những túp lều tranh cháy trụi chỉ còn trơ khung, vài cái vẫn còn bốc khói xanh. Trên mặt đất, t.h.i t.h.ể thôn dân la liệt, phần lớn cháy đen biến dạng, tựa như từng khúc cây khô sét đánh.
Dưới gốc cây hòe cổ thụ ở đầu làng, hơn chục thanh niên trai tráng treo ngược, cổ họng cắt toang, m.á.u chảy cạn, đông cứng thành băng màu đỏ sẫm mặt đất. Mắt của bọn họ đều móc , chỉ còn hai hốc mắt đen ngòm, như thể đang tố cáo điều gì đó trong câm lặng.
"Thủ đoạn của Bắc Cương." Giọng Triệu tướng quân lạnh như băng, "Chúng thích để tù binh m.á.u của chảy cạn dần."
Một cơn gió thổi qua, mang theo tiếng thút thít khe khẽ. Triệu tướng quân đột ngột đầu, tay đặt lên chuôi đao. đó chỉ là tiếng gió lùa qua khung cửa trống hoác, lẫn với vài mảnh giấy tiền cháy hết, xoay tròn trong trung.
Họ tiếp tục tiến trong làng. Trước một bức tường đất còn khá nguyên vẹn, Dương Hạo dừng bước. Trên tường, một lão nhân tóc bạc đóng đinh bằng những cây đinh dài, tứ chi giang hình chữ "đại", lồng n.g.ự.c mổ toang, nội tạng chảy tràn đất. Đầu lão nhân cúi gục, lưỡi cắt mất, nhưng hàm răng c.ắ.n chặt một mảnh vải.
Dương Hạo suýt nôn ọe, một hiện đại như y, từng thấy cảnh xác c.h.ế.t chất chồng thật sự?
"Là thôn trưởng." Một binh sĩ nhận trang phục lão nhân, "Chúng ép lão chứng kiến thôn tàn sát."
Triệu tướng quân đưa tay khép đôi mắt trợn trừng của lão nhân, nhưng phát hiện mí mắt của lão sớm cắt bỏ. Y trầm mặc một lát, từ bên hông tháo tấm áo choàng của xuống, đắp lên lão nhân.
Vượt qua một bức tường thấp, cảnh tượng càng thêm kinh hoàng. Hơn ba mươi t.h.i t.h.ể chất thành một ngọn đồi nhỏ, lão nhân, phụ nữ, và cả những hài đồng cao bằng bánh xe. Mấy t.h.i t.h.ể ở cùng rõ ràng là ném sống đống lửa, tay chân co quắp thành hình hài thai nhi, da thịt nứt toác, lộ phần thịt đỏ hồng bên trong.
"Tướng quân! Ở đây sống!" Một binh sĩ ở đằng xa đột nhiên hô to.
Triệu tướng quân lòng chấn động, bước nhanh về phía tiếng gọi. Trong một hầm ngầm đổ nửa chừng, các binh sĩ phát hiện một thiếu nữ thoi thóp. Nàng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, y phục rách nát tả tơi, đầy vết bỏng và vết đao, cánh tay trái cong vặn bất thường, rõ ràng gãy xương.
Điều đáng sợ nhất là khuôn mặt nàng , nửa bên cháy đến mức m.á.u thịt lẫn lộn, phía mắt trái một vết đao sâu đến tận xương. nàng vẫn còn sống, thở yếu ớt khiến lồng n.g.ự.c nàng khẽ phập phồng.
"Cẩn thận khiêng !" Triệu tướng quân lệnh, "Gọi quân y!"
Các binh sĩ cẩn thận dùng cáng khiêng thiếu nữ khỏi hầm ngầm. Khi ánh nắng chiếu khuôn mặt t.h.ả.m hại của nàng, môi nàng khẽ run rẩy, phát tiếng rên rỉ hầu như thấy.
Quân y nhanh chóng kiểm tra xong, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: "Thương thế quá nặng, e rằng..."
"Cứu sống nàng bằng giá." Triệu tướng quân cắt ngang, trong giọng mang theo sự kiên quyết thể nghi ngờ, "Nàng là sống sót duy nhất, cũng là nhân chứng duy nhất."