Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:02:03
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Kim Hoa cầm sản phẩm mới về nhà, khi thấy An Kỳ đang ôm thứ gì đó mà nức nở trong sân, ả giật kinh hãi: "Đệ ! Nàng ? Ai ức h.i.ế.p nàng? Mau cho !"

An Kỳ ôm chầm lấy Dương Kim Hoa, : "Đại tỷ! Là phu quân! Là Dương Hạo gửi thư về!"

Dương Kim Hoa ngớ : "Hả? Đệ gửi thư về, nàng nên vui mừng ? Sao chứ? Trước đây cũng từng thấy nàng bao giờ?"

Nói đến đây, Dương Kim Hoa bỗng chột , sẽ vì ả ức h.i.ế.p An Kỳ, khiến nàng tủi đấy chứ? Ả nhất thời luống cuống tay chân, "Đệ , An Kỳ, cái đó... nàng cũng đó... bây giờ đổi , nhất định sẽ hồ đồ nữa, nhất định sẽ đối với nàng. Thời gian qua biểu hiện cũng khá ? Nàng tin ... Đệ trở về, nàng tuyệt đối cáo trạng đó."

Gà Mái Leo Núi

An Kỳ bận tâm Dương Kim Hoa gì, nàng còn để ý nữa , nàng kích động đến mức năng lộn xộn: "Dương Hạo chiến sự biên cương dừng, hẳn sẽ sớm trở về! Tốt quá ! Tốt quá !"

Cuối cùng thì còn là cảnh góa con côi bươn chải nơi cổ đại nữa!

Không ngờ Dương Kim Hoa càng thêm lo lắng, nếu trở về mà ả từng ép tức nhảy sông, chẳng sẽ đuổi ả ? Ả ! Ngày tháng sung sướng nơi đây ả còn hưởng đủ mà! Hỏng ! Hỏng ! Làm bây giờ?

Ả liếc An Kỳ đang một vui mừng bên cạnh, đúng ! Trước khi trở về đối xử gấp bội với , như nàng sẽ cáo trạng, cũng sẽ đuổi ả . Phải! Cứ !

Dương lão đầu và Dương lão thái xong công việc buổi sáng cũng từ ngoài trở về cùng , thấy An Kỳ nước mắt giàn giụa thì lập tức hoảng hốt.

" tức phụ ! Có chuyện gì ?" Dương lão đầu sốt ruột xoa tay.

Dương Kim Hoa chột cúi đầu, khẽ một câu: "Đệ gửi thư về!"

Dương lão đầu thấy nữ nhi tâm trạng , tức phụ mắt đỏ hoe, tựa hồ một trận, lập tức chân mềm nhũn, suýt vững. Dương Kim Hoa vội vàng bước tới đỡ một tay, "Thư đến ? Hạo tử... nó... xảy chuyện gì ?"

Dương lão thái cũng chân mềm nhũn vững, bà ôm chầm lấy An Kỳ: "Con ơi, đừng đừng , chuyện gì thì với nương! Hạo tử rốt cuộc ?"

An Kỳ: Ta đau lòng, là đang vui mừng mà!

An Kỳ từ trong cảm xúc của hồn , thấy đều hiểu lầm, vội vàng lau nước mắt, cố gắng bình tâm trạng: "Không ... phu quân ! Ta chỉ là, chỉ là quá nhớ thôi..."

Dương lão thái thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay nàng: "Đứa ngốc , Hạo nhi gửi thư báo bình an ? Con nương giật !"

Dương lão đầu cũng thở dài một , vỗ vỗ ngực, vững : "Phải đó, chiến sự biên cương sắp kết thúc , chắc vài ngày nữa là thể về nhà thôi!"

An Kỳ gật đầu, lòng nở hoa – phu quân cũng xuyên tới ! Hơn nữa xem còn đang ăn phát đạt!

(Chỉ là bây giờ trông thế nào... còn giống như ...)

Kể từ khi An Kỳ nhận thư, thái độ của Dương Kim Hoa một sự đổi tinh tế, ngay cả Dương lão đầu và Dương lão thái cũng nhận .

"Đệ ! Nàng cứ yên! Ta bưng cơm cho nàng!"

"Đệ ! Nàng nghỉ ngơi ! Để giúp nàng giặt! Vừa cũng quần áo cần giặt!"

An Kỳ: Đại tỷ, tỷ đoạt xá ? Sao khúm núm như ?

Điểm khoa trương nhất là, Dương Kim Hoa thậm chí còn phá lệ từng mà múc một chậu nước rửa chân cho An Kỳ, nước nóng đến mức thể nhổ lông heo.

"Đại tỷ, nước ..." An Kỳ thử vươn chân, rụt về.

Dương Kim Hoa vẻ mặt chân thành: "Sao ? Không đủ nóng ? Ta đun thêm!"

An Kỳ: "...Không cần , nóng nữa là chín ."

(Dương Kim Hoa: Xong , nàng quả nhiên vẫn còn ghi hận!)

Dương Liễu lén lút với An Kỳ: "Nương, đại cô sợ cha trở về sẽ đ.á.n.h ?"

An Kỳ: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-44.html.]

(Rất khả năng!)

Đêm khuya tĩnh lặng, An Kỳ giường, trằn trọc ngủ .

Nàng lấy bức thư xem một nữa, xác nhận chữ ký "Jack" ảo giác, bắt đầu điên cuồng tưởng tượng –

Chẳng lẽ phu quân của nguyên chủ Dương Hạo cũng gặp tai nạn? Nên phu quân của nàng cũng xuyên tới đây?

Phu quân hẳn cũng trở nên trẻ hơn nhỉ? Giống như nàng và Dương Liễu, năm nay chắc hai mươi ba tuổi, chính là lúc thanh xuân sung sức nhất.

Phu quân khi còn trẻ tuấn tú đó!

Không bây giờ múi bụng ? Dù hồi hiện đại vì ngày nào cũng xã giao nên cái bụng nhỏ lộ .

(Trọng điểm dần lạc đề)

Cũng bây giờ ăn thế nào?

Một tiểu binh thường?

Quân quan?

Sẽ ... là tướng quân chứ?!

An Kỳ: Vậy chẳng sẽ thành phu nhân của tướng quân ?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhịn bật thành tiếng, kết quả Dương Liễu đang ngủ say giật tỉnh giấc.

"Nương, nửa đêm cái gì ?" Dương Liễu dụi mắt hỏi.

An Kỳ vội vàng thu nụ : "Không gì, ngủ con." Nghĩ nhiều ! Nghĩ nhiều !

(Trong lòng: A a a, lập tức gặp phu quân!)

Ngày hôm , Dương Liễu thần thần bí bí ghé tai An Kỳ: "Nương, con một ý !"

An Kỳ: "Gì con?"

Dương Liễu: "Chúng thể thư cho cha mà! Viết bằng tiếng Anh! Như khác sẽ !"

An Kỳ mắt sáng rực: "Nữ nhi, con thông minh quá! sợ bức thư gửi , cha con sẽ xem là gián điệp. Ta vẫn nên một tên tiếng Anh giống như cha con thôi, như sẽ chúng cũng tới . để ám chỉ rằng chúng gian nhỉ? Cái suy nghĩ !"

Nàng lập tức tìm giấy bút, dùng bút lông một phong "mật thư" –

Trên cùng của bức thư dùng than chì liền mạch dòng chữ Dear Jack, nếu kỹ còn tưởng là cố ý vẽ lên để bức thư thêm mắt.

"Phu quân:

Một biệt ly, hai nơi lưu luyến. Cứ ngỡ là ba bốn tháng, nào ngờ năm sáu năm, thất huyền cầm vô tâm gảy, bát hàng thư chẳng thể truyền, cửu liên từ đó đứt đoạn, mười dặm đình trường trông mỏi mắt chờ mong, trăm ngàn nghĩ suy, vạn mối tơ vương, vạn phần bất đắc dĩ oán trách lang quân. Vạn lời nghìn câu hết, trăm nỗi buồn mười tựa lan can,

Trùng Cửu leo cao ngắm chim nhạn lẻ loi. Trung Thu tháng Tám trăng chẳng tròn. Rằm tháng Bảy thắp hương nến hỏi trời xanh. Tháng Sáu ngày nắng nóng phe phẩy quạt lòng lạnh lẽo. Tháng Năm lựu như lửa đỏ gặp những trận mưa lạnh xối đầu cành hoa. Tháng Tư tỳ bà vàng soi gương lòng rối bời. Vội vã tháng Ba hoa đào trôi theo nước. Lảo đảo tháng Hai diều đứt dây. Lang quân ơi lang quân, chỉ mong kiếp là nữ nam.

Cha ở nhà sẽ chăm sóc , yên tâm, cùng Liễu nhi và Dật An ở nhà đều khỏe mạnh, cần lo lắng, hiện giờ trong nhà mở công việc kinh doanh, cần lo lắng về việc ăn mặc chi tiêu của chúng . Chàng ở ngoài nhất định giữ gìn sức khỏe thật , đừng để thương. Chiếc nhẫn cưới của hai nhất định cất giữ cẩn thận, thấy nhẫn chính là thấy chúng !

Ái thê An Kỳ"

Đoạn đầu tiên của bức thư, An Kỳ chép từ bai đu, nàng quả thực văn ngôn, nên chỉ thể nhờ Dương Liễu dùng bút lông một đoạn. Đoạn cuối cùng thì do nàng tự bằng chữ giản thể. Chữ của nàng xiêu vẹo còn bằng Dương Liễu , nhưng phu quân của nàng chắc chắn sẽ nhận ngay. Nếu ai đó nghi ngờ bức thư , Dương Hạo cũng thể giải thích rằng vợ y chữ, chỉ thể nửa vời, nhưng y vẫn hiểu , đây là tình thú riêng giữa vợ chồng họ. Người kiểm tra thư chắc hẳn cũng sẽ thông cảm. Nàng cuối cùng ám chỉ về chiếc nhẫn, hy vọng phu quân thể hiểu công dụng của chiếc nhẫn, sớm ngày gặp trong gian.

Viết xong, nàng đắc ý ngắm nghía "bức mật thư" của , đưa cho Dương Liễu: "Nữ nhi, con xem bức thư gửi tới nơi ?"

 

Loading...