Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:53:16
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây chẳng là một xưởng nhỏ ? Chỉ ở nơi thể sản xuất loại hương xà phòng hiệu quả đến ư?

 

An Kỳ mỉm gật đầu: "Triệu lão gia, cứ yên tâm, đây chỉ là lô hàng đầu tiên thôi. Nếu ký khế ước, chúng còn thể sản xuất nhiều hơn nữa."

 

Triệu lão gia cố giữ vẻ bình tĩnh: "Ừm, tồi. Nếu nhập hàng, loại xà phòng của nàng bán giá bao nhiêu?"

 

An Kỳ trực tiếp mời Triệu lão gia nhà, lấy một bản "khế ước" chuẩn từ sớm. Bản khế ước là nàng tìm lão tú tài trong thôn từ sáng sớm, nàng còn biếu phu nhân của tú tài một khối xà phòng ngải cứu coi như thù lao bút mực.

 

"Triệu lão gia, đây là hiệp nghị bao tiêu soạn thảo, mời xem qua."

 

Triệu lão gia cầm lấy , lập tức ngây ,

 

"Hiệp Nghị Độc Quyền Phân Phối Hương Xà Phòng Hiệu Dương Liễu"

 

Điều thứ nhất: Bên B (Thương hiệu Triệu thị) mỗi tháng nhập ít nhất năm ngàn khối hàng, thấp hơn , nếu sẽ coi là vi phạm khế ước.

 

Điều thứ hai: Bên A (Dương An thị) đảm bảo chất lượng hàng hóa, nhưng Bên B tự ý nâng giá bán, gây rối loạn trật tự thị trường.

 

Điều thứ ba: Nếu Bên B chậm trễ thanh toán hóa đơn quá mười ngày, Bên A quyền chấm dứt hợp tác và đòi bồi thường vi phạm khế ước…

 

Triệu lão gia càng càng kinh hãi, các điều khoản chặt chẽ chê , ngay cả "bảo vệ khu vực" và "giá bán tối thiểu" cũng liệt kê rõ ràng, còn quy củ hơn cả công văn của nha môn huyện!

 

Hắn nhịn ngẩng đầu, nghi ngờ chằm chằm An Kỳ: "Dương phu nhân, bản khế ước … là nàng ?"

 

An Kỳ mặt đổi sắc: "Ồ, trong thôn chúng một lão tú tài, ông giúp trau chuốt một chút."

 

Kỳ thực, lão tú tài khi nàng những điều cũng kinh ngạc, hỏi nàng . Nàng đáp rằng khi bán đồ ở huyện thành, nàng khác khế ước nên nhớ .

 

Lão tú tài vì hiểu chuyện ăn, chỉ một câu "trí nhớ của nàng thật sự ", liền An Kỳ lấp l.i.ế.m cho qua.

 

Triệu lão gia nửa tin nửa ngờ, nhưng chợt nghĩ bụng , bất quá chỉ là một tiểu phụ nhân ở sơn thôn, thể bản lĩnh gì? Ta đây là thủ phú huyện Bình An, lẽ nào một tiểu phụ nhân hù dọa?

 

An Kỳ điềm tĩnh giải thích: "Điều là để bảo vệ lợi ích song phương. Người xem điều , nếu trong ba tháng bán hết năm ngàn khối, chúng thể giúp mở rộng thị trường tiêu thụ ở các huyện khác, nhưng chi trả thêm phí vận chuyển."

 

Triệu lão gia trợn tròn mắt: "Nàng còn thể bán sang các huyện khác ư?"

 

An Kỳ bí ẩn: "Không giấu gì , thương nhân ở huyện lân cận đến hỏi thăm ." Làm ăn buôn bán, còn xem ai thể hù dọa ai!

 

Triệu lão gia lập tức nở một nụ rạng rỡ: "Dương phu nhân quả nhiên năng lực! Bản khế ước , lão phu ký! năm ngàn khối thì đủ, mỗi tháng một vạn khối, dây chuyền sản xuất của nàng theo kịp ?"

 

An Kỳ trong lòng vui như mở cờ, nhưng bề ngoài vẫn điềm tĩnh: "Triệu lão gia cứ yên tâm! Sau khi ký khế ước, lập tức tuyển , bất kể bao nhiêu, đều thể , chúng hợp tác vui vẻ nhé!"

 

Cuối cùng, sự tấn công của "lời lẽ thương mại hiện đại" của An Kỳ, Triệu lão gia run rẩy ấn tay và ký tên lên khế ước: Triệu Minh Viễn! An Kỳ thì chỉ ấn tay, dù nàng cũng là một phụ nữ nông thôn một chữ bẻ đôi.

 

Tiền đặt cọc là ba phần mười giá trị khế ước, ba trăm lượng bạc trắng. Khi Triệu lão gia lấy ba tờ ngân phiếu, cả nhà họ Dương đều ngây . Đây là đầu tiên trong đời họ thấy ngân phiếu, ngờ nhà ngân phiếu!

 

Còn An Kỳ thì điềm nhiên nhận lấy từ tay Triệu lão gia, cho trong lòng.

 

lúc Triệu lão gia đang suy tính thế nào để phân phối hàng loạt tại các cửa hiệu của , An Kỳ ném một quả b.o.m tấn ,

 

"Triệu lão gia, từng về 'tiếp thị khan hiếm' ?"

 

"Gì cơ? Đói cái gì?" Triệu lão gia vẻ mặt khó hiểu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-18.html.]

An Kỳ kiên nhẫn giải thích: "Tức là cố ý kiểm soát lượng cung ứng, khiến thị trường luôn thiếu hàng, như sẽ tranh mua, tranh sẽ bàn tán, danh tiếng xà phòng của chúng sẽ ngày càng lớn mạnh."

 

Triệu lão gia hít một khí lạnh: "Chẳng như sẽ bán ít hơn ? Danh tiếng lớn thì ích gì? Phải bán mới thành bạc chứ."

 

An Kỳ chớp chớp mắt: "Đó gọi là 'vật hiếm thì quý'. Danh tiếng lớn , doanh tự nhiên sẽ tăng lên, đến lúc đó còn sợ bán ư?"

 

Triệu lão gia: "…" Quả nhiên là quá thiển cận .

 

Trước khi rời , Triệu Minh Viễn còn đặc biệt thêm vài dây chuyền sản xuất xà phòng trong sân, trong lòng thầm than: "Tiểu phụ nhân thông minh tuyệt đỉnh, cũng cái đầu nàng cấu tạo thế nào, nghĩ 'tiếp thị khan hiếm' cái phương pháp xảo quyệt đến ? Tiểu phụ nhân tuyệt đối vật trong ao tù!"

 

,

 

Xe ngựa của Triệu lão gia khỏi, thôn Dương gia triệt để nổ tung.

 

"Vợ Hạo tử! Triệu lão gia tìm nàng gì thế?"

 

"Hôm qua nàng huyện thành bán gì ?"

 

"Chẳng lẽ nàng đắc tội Triệu lão gia ư?"

 

"Trời đất ơi! Đó là Triệu gia đó! Triệu gia giàu nhất cả huyện đó!"

 

An Kỳ , sâu giấu công và danh.

 

Dương Kim Hoa xích gần, nhỏ giọng hỏi: "Đệ , thật sự ký khế ước năm ngàn khối với Triệu lão gia ?"

 

An Kỳ gật đầu: "Không năm ngàn khối, mà là một vạn khối. Sau chúng chỉ việc sản xuất, chịu trách nhiệm bán, chúng sẽ còn vất vả mang hàng huyện thành bán nữa."

 

Dương Kim Hoa hít một khí lạnh: "Vậy chúng chẳng là… phát tài ?"

 

An Kỳ mỉm vỗ vỗ vai nàng : "Đại tỷ, đúng , chúng sắp phát tài ! đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

 

Buổi trưa, bàn ăn nhà họ Dương hiếm hoi bày biện món gà hầm và cá, An Kỳ còn đặc biệt lén mang một bầu rượu gạo từ gian, cả nhà ăn uống no say, ngay cả Dương lão đầu cũng uống đến đỏ bừng mặt, vỗ bàn khen ngợi: "Vợ Hạo tử , nàng quả thật là phúc tinh của lão Dương gia chúng ! Hạo tử tin nhất định cũng sẽ vui mừng."

 

"Đệ , tiền phân chia thế nào đây?" Dương Kim Hoa mắt sáng rực.

 

"Vợ Hạo tử, chúng nên xây nhà mới ?" Dương lão đầu xoa xoa tay hỏi.

 

Dương Liễu gặm đùi gà, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nương, chúng nên xem xét mở rộng sản xuất ạ?"

 

An Kỳ chớp mắt: "Đừng vội, đại tỷ. Tiền sớm muộn gì cũng sẽ chia thôi, tiền đặt cọc là tiền nguyên vật liệu cho một vạn khối xà phòng , thể động . Còn về nhà cửa, chúng sẽ sớm xây thôi. Về việc mở rộng sản xuất, quả thật cần xem xét một chút, nhưng tiên cứ để Triệu lão gia giúp chúng mở rộng thị trường, sẽ bạc trắng chảy túi chúng ."

 

Gà Mái Leo Núi

Dương Kim Hoa chợt vỗ đùi một cái: " ! Chúng nên đặt cho xà phòng một cái tên thật kêu ? Không thể cứ gọi là 'hiệu Dương Liễu' mãi chứ? Hơn nữa, lấy tên của cô gái đặt tên thì xét cho cùng cũng ."

 

An Kỳ vỗ đầu một cái, , nàng suýt nữa quên mất. Ở cổ đại coi trọng danh tiết, thể dùng tên khuê nữ . Nàng nghĩ một lát, bí ẩn: "Vậy thì gọi là… 'Thần Tiên Xà Phòng' !"

 

"Thần Tiên Xà Phòng?" Cả nhà đồng thanh.

 

" !" An Kỳ nghiêm túc , "Đối ngoại thì cứ rằng bí phương của chúng là do thần tiên truyền dạy, gọi là 'Thần Tiên Xà Phòng' thích hợp !"

 

Cả nhà bỗng nhiên vỡ lẽ, nhao nhao gật đầu.

 

Chỉ Dương Liễu trong lòng thầm thì thầm: "Mẫu , bản lĩnh bịa chuyện của quả thật ngày càng thành thạo …"

 

 

Loading...