“Im , và các một nhà, đừng ở đây lôi kéo quen”
Anh sang Lâm Hiên :
“Não cô vấn đề , não của mày cũng dùng nữa ? Tìm tao thì tác dụng gì?”
Sắc mặt Lâm Hiên u ám, đương nhiên tác dụng, nhưng Phùng Tố Viện cứ đến tìm Lâm Thành, còn kéo cả theo.
“Ha.”
Anh nhạt một tiếng, gì.
Lâm Thành thèm để ý tới hai họ, mà rời .
Phùng Tố Viện thấy , tức giận sang Lâm Hiên nổi giận đùng đùng:
“Anh là c.h.ế.t ? Sao ngăn ! Nhà họ Phùng chúng xong đời thì cũng đừng hòng sống . Đừng quên, chúng là vợ chồng đấy.”
Nhắc tới hai chữ vợ chồng, Lâm Hiên lên một tiếng:
“Haha, vợ chồng á?”
Anh nhạt một tiếng, mặt bất kì cảm xúc nào, dù là bây giờ họ đúng là vợ chồng.
Phùng Tố Viện thấy như thì tức giận.
“Thế nào? Haha, cũng đừng quên, thai ”
Lâm Hiên nghiến chặt răng, đó mỉa mai :
“Chỉ loại phụ nữ đê tiện như cô mới chuyện như , đúng là vô liêm sỉ.”
Vô liêm sỉ…
Mặt Phùng Tố Viện trắng bệch nhưng hề suy sụp
“Như cả thôi.”
Cô nhếch miệng đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-686-toi-voi-cac-nguoi-khong-lien-quan-gi.html.]
Lâm Hiên hít một thật sâu, ánh mắt lùng Phùng Tố Viện rời .
Nghĩ tới Phùng Tố Viện chuốc thuốc lừa gạt, trong lòng Lâm Hiên nén thở dài một tiếng, ngày đó ngoài uống rượu, lúc về Phùng Tố Viện cho một cốc nước.
Lâm Hiên ngờ Phùng Tố Viện dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu đó, thật hai bọn họ, từ khi kết hôn tới giờ hơn một năm , hề ai chạm ai cả.
Tối ngày hôm đó chuốc thuốc, Lâm Hiên càng bao giờ quan hệ gì với cô .
Hai tới bây giờ đều ở riêng, ngủ cũng khóa cửa, nếu thể thì hôm cũng về ngủ.
Phùng Tố Viện rời khỏi đó, còn nào khác, bố cô nhốt một tháng, sắp giáng chức , cô cách nào giúp ông.
Một khi tội ác của bố phơi bày, cô cũng chịu khổ, những công việc nặng nhọc nhất, vất cả nhất.
Quét dọn nhà vệ sinh, quét đường…
Nghĩ tới đây, Phùng Tố Viện sợ hãi rơi nước mắt, cô những công việc kinh tởm đó!
Hai về Xuân Thành, Phùng Tố Viện lập tức về nhà tìm Phùng Chí Kiệt.
“Anh hai.”
Cô thấy bật , kể bao nhiêu oan ức.
Lâm Hiên thấy bọn họ nên trở về thì tới cơ quan luôn, dù thì mắt thấy lòng phiền.
Phùng Chí Kiệt vốn dĩ hi vọng gì với hành động của cô , vì thế thấy cô ủ rũ như , cũng ngoài dự đoán.
“Anh đồng ý ?”
Phùng Tố Viện gật đầu:
“Không ngờ Lâm Thành nhẫn tâm như , nhà chúng cũng giúp nhà họ Lâm ít, tới bây giờ nhờ giúp đỡ, cầu xin khó như .”
Trong lòng cô cảm thấy phục, đặc biệt là với Lâm Quốc Cường.
Bố cô giúp đỡ nhiều nhất chính là Lâm Quốc Cường, hai ngày Phùng Tố Viện tìm ông , ngờ rằng từ chối thẳng thừng cho nhà.
Chưa đến việc nhà giúp Lâm Quốc Cường, thì bây giờ thể là con dâu nhà họ Lâm, mà Lâm Quốc Cường thể từ chối cô ngay cửa.
“Được , đừng tức giận nữa, với em , đừng tìm ông , tác dụng gì cả mà em cứ .”