Huống chi, cụ bà cảm thấy, sớm muộn gì bà cũng đến ở nhà của con trai cả, bà thể theo Lý Tư Vũ cả đời.
Con bé còn trẻ, cần nhiều thời gian hơn với tuổi trẻ, chứ dành thời gian cho một bà già như .
Lý Tư Vũ thấy cụ bà thật lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô hiểu rõ cụ bà sợ bản trở thành gánh nặng, chỉ sợ cô tủi .
mà cô tính cách của Lý Tư Quốc, sẽ để cụ bà chịu một chút tủi nào, Trương Nguyệt Mai cũng , còn đều gì đáng lo.
Buổi tối Lâm Thành tới từ sớm, thấy trong mắt cô nhiều suy nghĩ.
"Anh ăn cơm ?"
Lý Tư Vũ thể , nhưng , mà hỏi ăn cơm .
Lâm Thành bàn ăn cơm với bọn họ, thỉnh thoảng về phía Lý Tư Vũ.
Trong lòng nhiều suy nghĩ, khi vợ nhỏ và xa chắc chắn cả hai sẽ ít gặp mặt.
Học đại học mất bốn năm, bọn họ cần mất bốn năm mới ở cạnh .
Đương nhiên là Lý Tư Vũ cũng để ý tới ánh mắt của , nhưng mà đang là thời gian ăn cơm, chuyện gì chờ ăn cơm xong .
Lâm Thành giúp cô thu dọn bàn, mới ở trong sân chờ.
Cụ bà cũng hai lời , bà tự về radio, quấy rầy bọn họ.
Lý Tư Vũ đối diện Lâm Thành, cô mặt , nhất thời hai đều gì.
"Đã xác định học ở trường nào ?"
Lâm Thành nhịn mở miệng .
Đi học lâu như , thật sợ vợ nhỏ sẽ những sinh viên khác theo đuổi, ai bảo vợ nhỏ của ưu tú như chứ.
Lý Tư Vũ gật đầu, :
"Ở Bắc Kinh, nghỉ phép em sẽ trở về Bạch Thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-429-dong-y-ve-xuan-thanh.html.]
Cô cũng rời xa Lâm Thành quá lâu, hai mới hẹn hò mấy tháng, tình cảm đang trong thời điểm nhất.
Lâm Thành cau mày, ánh mắt đầy nỡ:
"Xa như ư."
Anh cũng , học ở Bắc Kinh chắc chắn hơn bên nhiều.
Lý Tư Vũ gì, cúi đầu ở chỗ đó nghịch đầu ngón tay.
"Khi nào thời gian sẽ thăm em."
Lâm Thành nhỏ. Giọng của đầy luyến tiếc, nhưng cũng bảo cô học ở đây.
Lâm Thành là một ích kỷ, thấy Lý Tư Vũ cố gắng nhiều, sớm muộn gì cô cũng sẽ học đại học.
"Nếu như trì hoãn công việc của , thì thể đến gặp em.”
“Ngày mai em sẽ bàn giao công việc của em cho , đó em sẽ dẫn gặp giám đốc Đường.”
Lý Tư Vũ tính toán xong, chuyện công việc giao cho Lâm Thành, nước phù sa thể chảy sang ruộng ngoài .
Ai mà khi cô ai sẽ thế công việc của cô.
"Giao công việc cho ?"
Lâm Thành cau mày, giống như một ông già nhỏ.
"Anh thích ?"
Lý Tư Vũ lạnh lùng một cái, tên ngốc , nếu cô học, thì cô thể giao công việc cho mà còn phúc mà hưởng.
Lâm Thành thấy cô tức giận, vội vàng xua tay:
"Không , thấy em cũng cần cho , chuyện di dời bàn bạc xong ?"
Anh lấy thành quả lao động của vợ nhỏ, dù cũng mất tới hai tháng việc đó.
Lý Tư Vũ thở dài, :
"Haiz, em sợ công việc tiếp theo sẽ giao cho khác, cho khác còn bằng cho , dù thì chúng cũng là một nhà mà.”