Ở đầu ngõ cách đó xa, Phùng Chí Kiệt thấy hai cha con đều , còn mỗi Lý Tư Vũ .
Anh chút sốt ruột, đó trong ngõ tìm một vòng, nhưng cũng phát hiện .
Khi vòng qua vòng nửa ngày, ngoài từ một lối khác, lúc đó mới nhận Lý Tư Vũ chắc là đường vòng.
Chẳng lẽ cô phát hiện chính ?
Không thể nào, vẫn luôn cẩn thận theo dõi, thể phát hiện chứ.
Phùng Chí Kiệt tức giận đá viên đá nhỏ bên cạnh một phát, ngờ tới là đá nổi nó.
"Aaaaa..."
Anh kêu thảm thiết một tiếng, ôm chân mặt đất, cắn răng chịu đau nhức, toát một đầu mồ hôi.
“Con nó, thật xui xẻo”
Phùng Chí Kiệt khi đỡ đau chửi thề một câu, đó khập khiễng về.
Vừa tới cửa lớn, cả một cái bao tải trùm .
Ngay đó, gáy đột nhiên cảm thấy đau đớn và ý thức nữa.
Lý Khang cùng một đàn ông nữa lôi trong ngõ nhỏ đấy đánh cho một trận nhớ đời, nể tình chút nào.
Còn cái bao tải, Lý Khang thành thạo.
Đánh xong thì mang bao tải , một loạt động tác vượt quá mười phút.
Nếu sợ tỉnh nhanh quá, thì Lý Khang cảm thấy còn thể đánh thêm một lượt nữa.
Chờ Phùng Chí Kiệt tỉnh , trời tờ mờ sáng, thời tiết đầu thu lạnh, cảm thấy cả khó chịu và đau đớn.
Anh cố gắng lên nhớ chuyện xảy tối hôm qua, hình như trùm bao tải.
"Rốt cuộc là ai ! Tao mà bắt thì tao lột da mày !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-406-phung-chi-kiet-bi-trum-bao-tai.html.]
Phùng Chí Kiệt tức giận mắng, cảm thấy càng đau hơn.
"Anh hai? Anh ?"
Phùng Tố Viện cả trai đều thương, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Phùng Chí Kiệt khó chịu :
“Tìm xe đưa đến bệnh viện mau lên.”
Anh là Từ Vi Nam tiền bệnh viện khám bệnh, mấy vết thương cho đau chịu nổi, nhất định đến bệnh viện kiểm tra .
Phùng Chí Kiệt vẫn sợ c.h.ế.t lắm.
Không đến xui xẻo đến mức nào, bên Lý Tư Vũ thêm việc để .
Nhìn văn kiện tổ trưởng Chu giao cho cô, Lý Tư Vũ nghi hoặc hỏi:
"Chuyện gì ?”
Tài liệu ghi ngày di dời nhà máy rượu là mùa xuân năm tới, vì cần xây dựng nhà máy mới, cho nên việc sẽ kéo dài cho đến năm .
Thời gian như là bình thường, cái cho cô nghi ngờ là địa điểm di dời của nhà máy rượu.
Không ngờ đường cách Bạch Thành mười cây , sắp đến địa giới của Xuân Thành luôn .
Tổ trưởng Chu cũng bất lực, ông thở dài :
"Haizz, đây cũng là nguyên nhân nhà máy rượu vẫn luôn bám trụ nơi , lúc bí thư Kỳ cấp cho họ chính là mảnh đất , nhưng nhà máy rượu đồng ý.”
“Bây giờ vì vẫn để cho bí thư Kỳ phê duyệt đất, nên cấp cho chỗ . Không tính công nhân khó khăn, ngay cả vận chuyển hàng ngoài cũng dễ dàng.”
Đây rõ ràng là bóp chẹt . Không cần thì ai cũng điều đó.
Chuyện cũng thật thể trách nhà máy rượu chịu chuyển , thật sự là họ biện pháp chuyển .
Cho họ một miếng đất bên cạnh thành phố cũng mà, để họ chuyển nhà máy đến nơi xa xôi như ?