Cao Viễn ăn cơm xong, yêu của đang dọn dẹp bàn.
"Thư ký Đào, thư ký Tiểu Lý, mau ."
Cao Viễn thấy đến, ha hả chào hỏi.
"Ăn cơm ."
"Ăn xong , cần vội vàng ."
Đào Đan tùy tiện lên ghế ở bên cạnh.
Người yêu của Cao Viễn thấy khách tới, nhiệt tình rót hai ly nước.
"Tiểu Đào, lâu cô tới."
Cô đối diện với hai , mỉm chào hỏi.
Đào Đan mệt nên xua tay :
"Chị dâu, ví tiền của em hai tháng nay đều trống rỗng, bằng với tính cách của em, nhất định một tháng đến một .”
"Chị còn hiểu em ? Biết em thích mặc !"
Người yêu của Cao Viễn ha hả .
Sau đó chuyển hướng về phía Lý Tư Vũ :
"Em gái đầu đến, tên là Trương Tuyết, là yêu của Cao Viễn.”
"Xin chào, tên là Lý Tư Vũ."
Lý Tư Vũ gật đầu với cô .
Cao Viễn đồng hồ đeo tay, :
"Chúng xem quần áo , lát nữa chúng cùng giao lưu.”
"Được, mau lấy , tiền lương tháng của một phần cũng nộp, chỉ chờ thôi đó."
Đào Đan phấn khởi lên, thúc giục Cao Viễn nhanh chóng lấy quần áo .
Cao Viễn gì, bảo Trương Tuyết trong tủ quần áo lấy một cái bọc lớn.
"A, nhiều như ."
Đào Đan kinh ngạc .
Cao Viễn gật gật đầu, :
"Thư ký Thôi còn tới, các chọn .”
“Được!”
Đào Đan cũng thèm để ý những thứ , cái gì mà chờ khác cùng chọn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-114.html.]
Đó là đồ ngốc ? Đồ chọn mất thì .
Lý Tư Vũ tiến gần bọn họ mở bọc , bên trong đều là quần áo nữ, vẻ đều là đồ mới nhất.
Tất nhiên, trong mắt cô, những thứ mới nhất là đồ thời.
Có điều hiện tại tất cả đều mặc đồ như , cô cũng quan tâm quê quê, dù khác thì thấy thời trang, .
Lý Tư Vũ chọn chọn nhặt nhặt, cô chọn hai chiếc áo sơ mi, một cái quần đen, đều là kiểu dáng hàng ngày.
Bình thường nhiều, mua đồ quá nhiều họa tiết cô cũng thích, váy ngoại trừ váy liền áo thì gì .
Đào Đan chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay, và một chiếc váy dài, tất cả đều là màu sắc tươi sáng hơn.
“Ôi, thoáng cái trở về khi giải phóng !” (ý là giai cấp vô sản, nghèo ko còn tiền)
Đào Đan lập tức tiêu hết hai mươi tệ, quả thật nhiều, điều xem cô khá thích.
Lý Tư Vũ tiêu mười tám tệ, cô cũng hài lòng.
Lần cô mua quần áo cho cụ bà, cũng mua cho Lý Thành Tài.
Chủ yếu là Cao Viễn cũng chuẩn , với cụ bà thích tự may, việc gì bà cũng may cho Lý Thành Tài.
"Chúng khi nào thì ?"
Cao Viễn đồng hồ, hiện tại mới hơn tám giờ.
Đào Đan suy nghĩ một chút, :
"Một giờ chiều mới , chúng giờ cũng vô dụng.”
Lý Tư Vũ bỏ quần áo trong ba lô.
" về nhà nhé, buổi chiều đưa theo một đến.”
Lý Tư Vũ dẫn Lý Thành Tài cùng, để cho gặp mặt, đó quen mặt.
Sau chuyện chạy vặt, mua đồ cứ giao cho , lúc đó thể nghỉ ngơi .
Thằng nhóc đó mười bảy tuổi, thế nào cũng cho xông pha, để luyện gan một chút.
"Vậy em về , chị đến nhà đồng nghiệp chơi một lát, em địa chỉ, buổi chiều chúng hội hợp."
Đào Đan cũng ngoài dạo chơi, hai đúng lúc tách ở đây.
Lý Tư Vũ rời khỏi nhà Cao Viễn về nhà, bên xe, chỉ thể bộ.
Có điều buổi chiều trao đổi sẽ xe, thì dễ về .
Lúc Lý Tư Vũ ngang qua đài phát thanh, bất ngờ thấy hai dây dưa qua .
“Anh Lâm Hiên, em sai cái gì mà chia tay với em!”
Một cô gái trẻ mặc váy liền áo màu xanh nhạt đang ở cửa, khiến Lý Tư Vũ dừng bước.