Chẳng bao lâu , Tây Nương  cảm thấy   đánh giá thấp về độ hào phóng của thần tiên .
Chỉ một miếng lá bạc nho nhỏ, nếu tính theo giá lương thực hiện tại thì thực tế cũng  mua  mấy cân lương thực.
 mà nàng  dựa theo hướng dẫn của  nương , thế mà   mười hộp bánh bột khô ở chỗ Phương Tiên Nhi, mười bao bánh mì khô, hai bao rau quả khô và ba ống nước đường!
Đương nhiên, nàng  cũng  , rau quả khô là hàng tặng kèm mà Thịnh Quân tặng cho nàng .
Lại  tiếp,   Tây Nương chọn đồ xong còn thừa  hai điểm năng lượng,  mua  cái gì hết, chỉ  thể để dành  cho  .
Chờ pháp quang của Phương Tiên Nhi tắt hẳn, Tảo Nhi liền giúp Tây Nương lấy đồ  xếp  mặt đất,  :
“Thật ,  nhiều đồ như  đủ cho các ngươi ăn một thời gian .  , cái hộp  bánh bột khô  cũng là bảo bối  tệ, mang về  thể dùng để đựng đồ. Hay là để  ghép  giúp ngươi, thêm mấy cái chân nữa là  thể  thành hai cái ghế đẩu  gì đó.”
“Được,   phiền ngươi.”
Tây Nương cũng ,   trực tiếp cúi xuống lấy đồ mà  đầu  với đám   ở phía :
“Lần  may mà    và Phương Tiên Nhi  tay, ba  , Thu Nương, Đông Ca Nhi mới  thể  đón  khỏi Trương gia,  núi,  ăn  uống,  hưởng phúc.”
“Ân tình của  , Tây Nương xin nhớ kỹ trong lòng. Cho nên mấy thứ mà Phương Tiên Nhi cho , kể cả  bạc còn  sẽ chia đều cho mỗi nhà một phần, coi như là  báo đáp ân tình của  .”
Lý bà tử  xong,  mặt lộ  nụ  vui mừng  đau lòng.
Thật  hổ là khuê nữ mà bà  nuôi.
Quả thật   bụng, cũng là một   nhớ ơn  . Mặc dù  chịu đựng khổ sở như  nhưng tâm tính vẫn  hề  đổi chút nào.
Chính là từ nhỏ đến lớn đều quá hiểu chuyện như , khiến bà  là   nương mỗi   thấy đều cảm thấy  áy náy.
Những  khác  xong cũng đều  chút do dự, đưa mắt  .
Ai cũng  Phương Tiên Nhi  cũng như tên, thiện lương hào phóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-95.html.]
Hiện trong tay Tây Nương  tám miếng lá bạc, chỉ một miếng là  thể   nhiều đồ ăn như , còn  bảy miếng  càng  cần  .
Nếu  đến việc cứu   thì quả thật các nhà đều  bỏ  chút công sức, thậm chí còn cùng  gom góp  nhiều đồ ăn.  những thứ mà Tây Nương hứa hẹn quá nhiều, ai cũng ngại  dám nhận.
Dường như    sự do dự của  , Tây Nương  mỉm  : “Lúc đến    mấy  Tảo Nhi  qua,  núi thì đều là  một nhà cả, nếu  như ,   còn khách sáo với  chứ?”
“Hơn nữa,    cứu ba cái mạng của chúng , chẳng lẽ còn  đáng giá mấy thứ  ?”
Nói xong, nàng   âm thầm kéo ống tay áo Lý bà tử,   lập tức hát đệm:
“Nhị Nha  ! Từ khi  núi tới bây giờ,   vẫn luôn giúp đỡ lẫn  mà. Ngày thường  ngoài tìm  đồ ăn,   cũng chia  ăn ? Mọi  cứ nhận lấy . Huống chi, các nàng  tới  lâu, ngày  còn   nhiều việc cần   giúp đỡ nữa đấy.”
Đã  đến nước ,   lý do gì mà  nhận nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý bà tử  cũng đúng, với tình hình hiện tại thì  cần phân rõ ràng như ,  tiên cứ cùng  sống  mới là đúng.
Cứ nhận đồ,  đó   giúp đỡ ba mẫu nữ các nàng là .
Nếu  nhận, chắc chắn   Tây Nương sẽ luôn cảm thấy  còn mắc nợ ân tình, trong lòng sẽ luôn cảm thấy áy náy.
Tảo Nhi chớp mắt, mở miệng  : “Vậy thì chúng  sẽ nhận, đa tạ Tây di  hào phóng như . Đồ ăn của  và Hạnh Nhi trong mùa đông  sắp tích đủ .”
Tiếp theo, các nhà cũng  lượt  cảm ơn, theo thứ tự bước tới lấy bánh bột khô, bánh mì khô. Rau quả khô và nước đường thì bọn họ  lấy, bởi vì  lượng cũng  nhiều.
Tây Nương  thuyết phục thêm mấy câu, thấy thật sự  thể thuyết phục  nữa mới đành  tự lấy  còn .
Chuyện bái Phương Tiên Nhi kết thúc, những  khác mang đồ trở về.
Tảo Nhi và Đại Ngưu ở , định hỏi một chút chuyện giao dịch với đám  Xử Sinh.
Sau khi giải thích ngắn gọn  bộ câu chuyện, Thịnh Quân  nghĩ tới bọn họ còn  thể  những kỳ ngộ ,  đến say sưa ngon lành.
Sau khi  hết đầu đuôi ngọn nguồn  chuyện, hai  hỏi nàng  thể lấy đồ vật  trao đổi với  khác  .
Đương nhiên Thịnh Quân   ý kiến gì.
Bản  nàng chắc chắn cũng sẵn lòng bán  nhiều hơn, dù  thì như thế cũng  thể tích lũy  năng lượng.