Tảo Nhi đảo mắt : “ là như , nhưng  còn  ý kiến khác.”
“Nghe các ngươi  thì trong nhà  hình như cũng    khác nữa  ? Thế đạo  quá hỗn loạn, nếu quả thật cứu    để chính  tự  về phía nam chắc chắn cũng  an ,  nghĩ  là chúng  khuyên  cùng chúng  về núi?”
“Về núi?” Lý Phát Tông chần chừ.
Từ khi  Phương Tiên Nhi, bọn họ  cảnh giác với chuyện   ngoài  núi.
Tảo Nhi gật đầu: “Ta nghĩ,   thể chủ động nhắc nhở Tây Nương hai  chứng tỏ nhân nhân phẩm của   tệ. Chỗ chúng  là ở sâu trong núi,    dẫn đường thì  thể   . Chỉ  một   thì  khi   cũng  thể nào một   .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta nghĩ chúng  cũng  thể ở trong núi cả đời , ngày  thế đạo chuyển biến   hơn, kiểu gì chúng  cũng    ngoài.”
“Trước  trong thôn   điều kiện,      sách.  bây giờ đúng lúc  thư sinh ,  bằng chúng  thương lượng với  một chút, mang   trong núi, để cho tiểu hài nhi các nhà học một vài chữ với . Chúng   thể chia cho  một ít thức ăn, cho  chỗ ở,  nghĩ  cũng sẽ nguyện ý thôi.”
Tuy điều kiện trong núi cũng  tính là  nhưng  khi thư sinh   cứu , chắc chắn  thể về thôn, một  xuôi nam   nguy hiểm, đại khái là  sống cảnh màn trời chiếu đất.
Ở trong sơn động của bọn họ dù  cũng  hơn ngủ ven đường chứ?
Càng đừng  còn  Phương Tiên Nhi che chở, cùng với các loại thức ăn ngon mà ngài  ban cho.
Tống thư sinh   bắt    ở rể cho   ,  lẽ  cũng  nhiều về sự hiểm ác của thế đạo hiện nay, chẳng thà cùng bọn họ  núi còn thực tế hơn.
Đương nhiên, quả thật bọn họ cũng cần đến Tống thư sinh.
Không  những cái khác,   ở đây, bọn họ cũng  thể hiểu  ý nghĩa của những chữ   bao bì thức ăn mà Phương Tiên Nhi ban tặng.
Sau đó cũng là vì lợi ích của mấy tiểu hài nhi.
Người trong thôn kiếm ăn dựa  đồng ruộng như bọn họ, nhà ai mà   mấy đứa con? Có ai mà   để cho con cái trong nhà   học?
Đọc sách  tiền đồ,  tác dụng lớn,  thể khiến mộ tổ bốc khói xanh, đó gần như là ý nghĩ khắc sâu  trong xương cốt của mỗi .
Lại  đến Tống thư sinh .
Nếu   trong thành quá loạn,   quá bắt mắt như , chỉ ở trong tiệm sách chép sách  chữ, chỉ cần động động ngón tay,  nhẹ nhàng hơn xuống đất  việc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-91.html.]
Mọi  thảo luận hồi lâu, cuối cùng cũng  đến thống nhất, cảm thấy chuyện   thể thực hiện .
Lý Phát Tông bày tỏ thái độ: “Tảo nhi   lý, chúng  cứ  như  .  mà Đại Ngưu,  lâu lắm  chúng   về, cha nương ngươi nhất định  lo cho ngươi,  nhất là để    chuyện .”
“Huống hồ thư sinh  cứu Tây Nương, cũng là  ân với Lý gia , về tình về lý đều nên để   mới .”
Đại Ngưu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Lần  nhà   một    ngoài, cha nương  mấy ngày  gặp, chắc hẳn là đang  lo lắng.
Hắn gật đầu đồng ý: “Vậy Phát Tông thúc, thúc nhớ chú ý nhiều hơn, chờ cháu trở về lấy  tin tức từ chỗ Phương Tiên Nhi thì sẽ tới đây đón thúc.”
“Được!” Lý Phát Tông gật đầu, xoay  định  về phía huyện thành.
Tảo Nhi  nghĩ tới cái gì, mở miệng gọi  :
“Thúc, thúc chờ một chút, cháu đột nhiên  nghĩ đến một chuyện.”
“Mấy  mà các ngươi   nếu như  bản lĩnh như  thì   bọn họ  thể lấy  một ít cát bối ?”
Cát bối chính là bông gòn.
Phương bắc   cây bông,  chống lạnh thì  nhét bông liễu  trong chăn.
Ngoài  trong thôn cũng  nuôi gà vịt ngỗng, lông rụng cũng  thể gom  để dùng.
Ở trong núi, ban đêm lạnh hơn ở bên ngoài, qua một thời gian nữa là đến mùa đông, chăn đệm     còn đủ ấm áp .
 mùa  chắc chắn   bông liễu, càng đừng nghĩ đến lông gà lông vịt.
Cát bối  thể chống lạnh, còn  thể dệt vải, chỉ là  lượng tương đối ít.
Từ  lâu   giá   hề thấp, ở trong thành từ  đến nay đều là hàng hóa đắt hàng, lúc  trong thành loạn đến như  thì càng  cần  .
 mà, hiện tại giá lương thực cũng cao,   chừng bọn họ  thể dùng đồ ăn để trao đổi một chút.
Trước đó bọn họ thường xuyên phát sầu chuyện chống lạnh, bây giờ  vặn  cơ hội, Tảo Nhi lập tức liền nhớ tới chuyện .