Ngay từ đầu Thạch thúc  chú ý tới hai  bọn họ, chỉ bởi  cảm thấy trạng thái của bọn họ  giống với Đại Ngưu.
Tay gầy chân gầy, bụng  lớn, trạng thái tinh thần  hơn  nhiều so với mấy  dân chạy nạn bình thường khác.
Nếu là  bình thường thì sẽ  nhận  điểm khác thường , nhưng Thạch thúc  gặp  nhiều  nên chỉ cần liếc mắt là   thể   sự khác biệt.
Bởi ,   khỏi chú ý hơn đến hai  bọn họ,  đó liền phát hiện một  trong  đó thế mà  cầm một miếng bánh bột khô để ăn.
Đối với thứ , ấn tượng của  vô cùng sâu sắc, hình dáng vuông vắn và kết cấu đặc thù     thể nhầm lẫn với thứ nào khác .
Thạch thúc lập tức liên tưởng tới Đại Ngưu.
Hắn cảm thấy hai nhóm   cho dù  quen  thì  lẽ cũng  chút quan hệ gì đó, vì thế liền chủ động bước tới, lấy bánh bột khô  thử thăm dò.
Sau đó mới  câu hỏi  .
Tảo Nhi thấy Thạch thúc nhiệt tình như ,     chuyện tìm , trong lòng  thả lỏng, cũng  trả lời mà chỉ khàn giọng hỏi ngược : “Vì  ngươi   cái ?”
Thạch thúc : “Đừng hoảng hốt,  chỉ là  truyền tin thôi, cái bánh bột khô  cũng là đổi  ở chỗ  khác.”
Nghe   như ,   thể gọi tên thứ  là bánh bột khô, khiến Tảo Nhi cảm thấy lời   thể tin .
Phí  thành đắt như ,   bọn Đại Ngưu ngoại trừ mấy đồng tiền  thì cũng chỉ  đồ ăn là  giá trị.
 đồ ăn của bọn họ   đặc biệt, tuyệt đối  thể trực tiếp giao cho lính canh thủ thành , tránh cho rước họa  . Nói như , giao dịch với   mắt  cũng  thể xem như là một con đường .
“Người đổi đồ với ngươi trông như thế nào?” Nàng  hỏi.
“Cũng là hai , một  lớn tuổi, một  nhỏ tuổi hơn.” Thạch thúc trả lời.
Hắn suy nghĩ một chút,  : “Nếu như các ngươi đến là để tìm hai  bọn họ thì   thể hỗ trợ, đến buổi tối các ngươi cứ ở đây chờ  là .”
Thạch thúc cảm thấy, nếu như hai   cùng một bọn với Đại Ngưu thì  thể dẫn bọn họ  trong thành,  để bọn họ gặp , tiện thể còn  thể kiếm chút lợi ích, tăng thêm vài phần giao tình giữa hai bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-84.html.]
Nếu như là đến để gây phiền phức thì bọn họ  nhiều , dẫn   vẫn  thể dễ dàng khống chế,   gì  sợ hãi cả.
Tuy nhiên, Tảo Nhi cũng  dám trực tiếp đáp ứng, đối phương chủ động tiếp cận như , nàng  luôn cảm thấy việc  quá thuận lợi,   thể  mưu đồ gì trong .
Nàng  suy nghĩ một lúc  nảy  một ý kiến : “ là chúng  đến đây tìm , chẳng qua tạm thời chúng   cần phiền ngươi dẫn đường, chỉ cần truyền lời giúp  là . Ngươi cứ  một câu thôi, là Thiết Trụ đến tìm .”
Nếu như đám  Đại Ngưu thật sự ở đây, chắc chắn sẽ hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thạch thúc  xong, gật đầu đáp ứng: “Được, chỉ là truyền lời thì  cần đợi đến tối,  sẽ tới đó truyền lời ngay giúp ngươi.”
“Đa tạ!” Tảo Nhi lấy một miếng lương khô  đưa cho Thạch thúc.
Thạch thúc cũng  từ chối, nhận lấy miếng lương khô  cất kỹ,    đôi khi thu đồ vật mới  thể  cho đối phương an tâm.
“Tảo Nhi tỷ,    đáng tin ?” Thiết Trụ hỏi.
Tảo Nhi : “Nhìn ánh mắt thì  lẽ là  đàng hoàng, nhưng cũng  nên quá dễ tin , chúng  còn  xem  truyền lời xong    thế nào .”
Hai  ghi nhớ lời mấy  đánh xe bò  lúc ở giữa đường, cũng  dám  đến gần cửa thành mà  đến một nơi thật xa, tìm một chỗ kín đáo  đợi.
Có lẽ là trong lòng   hi vọng nên Thiết Trụ bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, lấy  một miếng lương khô  ăn như hổ đói.
Ăn xong   nghỉ ngơi một lúc, hán tử trung niên    tới.
“Ta  giúp ngươi truyền lời , vị tiểu    nhờ  mang cho ngươi cái .”
Thạch thúc  xong, đưa cho Tảo Nhi một mảnh giấy dầu gấp .
Sau khi   thông tin chính xác từ chỗ Đại Ngưu,  bọn họ là  một nhà, giọng điệu của Thạch thúc cũng trở nên  cận hơn  nhiều so với lúc đầu.
Tảo Nhi tiếp nhận tờ giấy, đưa tay sờ thử, một mặt bóng loáng một mặt thô ráp, liền  là giấy dầu của Phương Tiên Nhi.
Nàng  mở tờ giấy dầu ,  tờ giấy vẽ một hình chữ nhật cong vẹo bằng than củi, ở giữa hình chữ nhật còn kéo hai gạch ngang,  cùng còn  một hình vuông nhỏ.
Mặc dù bức tranh    chết, nhưng liếc mắt một cái là  thể    linh hồn của Phương Tiên Nhi.