Tiểu viện   lớn, nhưng  dọn dẹp  sạch sẽ, Đại Ngưu đang  một đống củi  xếp chỉnh tề đến xuất thần, liền      .
Giương mắt  lên,  là một lão bá râu tóc xám tro, híp mắt ,   mặc áo gai màu nâu đất, thoạt    cái gì độc đáo.
Lão bá  Xử Sinh : "Tìm   chuyện gì?"
Chẳng  tại  Xử Sinh sửng sốt, thanh âm cũng mang theo chút chần chờ: "Chung lão đại?"
Lão bá "Ừm" một tiếng.
Lúc  Xử Sinh mới thả chậm thần sắc, mở miệng tóm tắt chuyện của bọn Đại Ngưu, từ  khi  thành một mực  đến  khi  khỏi Trương gia.
Đại Ngưu vẫn âm thầm đánh giá vị lão bá , phát hiện đối phương tựa hồ  khôn ngoan, từ đầu tới cuối tâm tình đều  lộ  ngoài.
Ngay cả khi  thấy công hiệu của bánh bột khô cũng   bất kỳ kinh ngạc nào, chỉ khi Xử Sinh  đến chuyện của Tây Nương thì mới vuốt râu mấy .
Đến khi Xử Sinh ngừng , Đại Ngưu lập tức kéo Lý Phát Tông một cái, ôm túi đầy đồ ăn tiến lên cúi đầu: "Kính xin Chung lão đại giúp chúng  một !"
Lão bá  nhận đồ, hai mắt nheo   hé  một chút: "Cho nên các ngươi   tới tìm  chính là  cứu Tây Nương?"
"Không sai!" Lý Phát Tông kiên định : "Tây Nương là   của , dù  cũng  thể để nàng   điển thê của đồ bỏ !"
Lão bá  hững hờ vuốt vuốt râu: "Vậy chờ cứu xong    bây giờ? Đưa về nhà chồng ăn thịt  ,  là nhà  đẻ các ngươi nguyện ý nuôi nữ nhi và cháu gái  gả  ngoài?"
Lý Phát Tông cảm thấy giọng điệu của ông   chút chói tai, nhưng giờ phút  dù  cũng đang cầu xin , vẫn kiên nhẫn giải thích:
"Không thể đưa về nhà chồng, Tây Nương các nàng nhất định là  theo  về nhà  đẻ. Mọi  cùng  ăn uống sinh hoạt, đều  tay  chân, đồng lòng sinh hoạt, cũng    ai nuôi ai!"
"Được." Lão bá gật đầu, nhẹ giọng : "Việc của các ngươi  sẽ giúp."
Nói xong mới nhận lấy cái bọc  tay Lý Phát Tông, mở  xem.
Xử Sinh thấy thế, lập tức tiến đến bên cạnh ông , cũng duỗi đầu tò mò   bên trong.
"Ồ? Xem  các ngươi quả thật   ít đồ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-78.html.]
Lão bá lấy tay gẩy gẩy rau quả khô và xúc xích hun khói,   qua bánh bột khô,  mở  một gói mì ăn liền, cầm bánh mì hỏi, "Đây là?"
Hai  Lý Phát Tông còn đắm chìm trong lời ông  đồng ý cứu , nửa ngày cũng   trả lời.
Vẫn là Xử Sinh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, hai  bọn họ mới tỉnh táo .
Đại Ngưu vội vàng : "Chung lão đại, đây là bánh mì khô, chỉ cần đun chút nước sôi, bỏ bao nguyên liệu và bánh mì cùng  nấu, nấu một lúc là  thể biến thành một bát mì sợi ngon miệng!"
Lão bá gật đầu,  khoát tay áo: "Các ngươi  cần gọi Chung lão đại, gọi  Chung Tư là ."
Nói xong    hứng thú đưa bánh mì cho Xử Sinh, "Cầm lấy  nấu,  cũng   xem nó ngon miệng đến cỡ nào."
"Được ,   ngay đây!" Xử Sinh cao hứng cầm bánh mì rời .
Chung Tư  bảo một đứa trẻ khác lấy giỏ tới, đặt đồ ăn  trong, trả  bao vải cho bọn Đại Ngưu, xoay : "Các ngươi theo   nhà  tỉ mỉ."
Sau đó liền   nhà.
Đám Đại Ngưu vội vàng đuổi theo.
Đi  trong nhà, căn phòng  đại khái là dùng để ăn cơm, gần như  để đồ linh tinh, chỉ bày một cái bàn rộng và bốn cái ghế.
Chung Tư kéo ghế  xuống,  hất cằm với bọn Đại Ngưu: "Mời ."
Ông  cầm bình gốm  bàn lên rót cho hai  chén nước  đẩy qua.
Hai  Đại Ngưu  tiếng cảm ơn,  chút câu nệ  xuống, tiếp nhận chén nước bắt đầu gà con mổ thóc.
Mỗ mấy ngụm nước, Lý Phát Tông buông chén xuống hỏi: "Chung bá, ngươi tính toán  thế nào cứu Tây Nương ?"
Chung Tư  trả lời, chỉ hỏi ngược : "Nghe các ngươi , nàng  trông chừng  kỹ, nhưng nữ nhi của nàng  thể  ngoài?"
Đại Ngưu gật đầu: "Thỉnh thoảng  ngoài chắc là   chuyện gì."
Chung Tư  hỏi: "Hai mẫu nữ nàng mỗi bảy ngày  thể gặp một ,   gặp mặt là ngày mấy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ngưu suy tư một lát, trả lời: "Hẳn là giữa trưa ngày ."