Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 607
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:44
Lượt xem: 3
Bên Cục Cảnh sát rất quan tâm đến vụ án này nên xe cảnh sát đến rất nhanh, ông chủ tan làm về nhà biết được tình hình qua lời kể của vợ, còn chưa kịp chạy đã bị cảnh sát chặn lại trong nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy hôm sau.
Qua thẩm vấn và điều tra kỹ càng, cuối cùng cũng xác định người đã g.i.ế.c ông chủ tiệm cắt tóc chính là ông chủ quán bún này.
Nói đến nguyên nhân g.i.ế.c người cũng rất buồn cười.
Nghe nói là lúc cắt tóc cho một khách hàng, ông chủ tiệm cắt tóc đã nói dạ dày mình không tốt, ngay cả ăn bún cũng sẽ bị đau bụng.
Kết quả sau này người khách đó thêm mắm dặm muối, nói quán bún nấu không hợp vệ sinh ở khắp nơi, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện làm ăn của quán.
Đúng lúc đó ông chủ quán bún có khoản nợ phải trả, không đủ tiền thì không trả được, thế là ông ta sinh hận trong lòng.
Hôm mua rượu có đi ngang qua tiệm cắt tóc, vừa hay thấy bên trong không có ai, chỉ có một người câm đang ngủ ngon lành, thế là ông ta bèn đeo bao tay dùng một lần mang theo bên người vào rồi vào tiệm g.i.ế.c người ta.
Vụ án nhanh chóng được phá.
Tiểu Vu là người có công lớn nhất, dĩ nhiên được biểu dương.
Đương nhiên Tiểu Vu biết, nếu không nhờ có chiếc kính râm kia thì bản thân cô ấy nào có thể phát hiện vấn đề nhanh vậy được.
Tuy vẫn chưa thể hoàn toàn xác nhận chức năng của chiếc kính nhưng cô ấy cũng nhanh chóng báo cáo đúng sự thật cho đội, cũng nhanh chóng giao nộp chiếc kính lên.
Đội cũng báo lên các cấp chuyện về chiếc kính.
Cấp trên cử vài chuyên gia xuống lấy chiếc kính đi nghiên cứu một phen rồi đưa ra kết luận rất nhanh: Những người có ánh sáng đỏ dưới tầm nhìn của chiếc kính này đều là người có tội gây ra án mạng!
Dĩ nhiên điểm đặc biệt của chiếc kính là sự hỗ trợ rất lớn cho các vụ án hình sự.
Chiếc máy bán hàng trước cổng Cục Cảnh sát hình sự trở thành bảo bối đáng gờm.
Hôm ấy, sau khi Tiểu Vu rời đi thì máy bán hàng đã tắt, nhưng từ đầu đến cuối đều chẳng có ai đến gần nó cả.
Sau khi Tiểu Vu báo cáo điều bất thường về cái máy bán hàng thì nó đã được khiêng vào cục.
Hai hôm nay, thành quả nghiên cứu kính râm đã có, bỗng dưng máy bán hàng tự mở lên lại, lại bắt đầu rơi kính râm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-607.html.]
Tuy không rõ sự thần kỳ của món đồ này, nhưng giờ đây, chiếc kính râm có thể thấy được dấu vết của hung thủ đã trở thành đồ dùng tiêu chuẩn của ngành cảnh sát.
Tỷ lệ phá án thành công ở khắp nơi bắt đầu tăng lên vèo vèo.
Dù là nhân gian hay là địa phủ thì cũng là một vùng đất sáng sủa phồn vinh.
[Tốt quá rồi, chờ chuyển hóa oán khí ở địa phủ xong là chúng ta có thể thu vào một lượng lớn giá trị tín ngưỡng! Cô thật sự là một thiên tài, chỉ cần thêm vài tia quỷ khí vào trong kính râm là có thể thấy được oán khí tồn đọng trên cơ thể con người. Có điều, nơi này vẫn còn không ít ma quỷ không có thâm thù đại hận, không kiếm được giá trị tín ngưỡng của họ tôi thấy rất lỗ. Mối liên kết giữa nhân gian và chúng ta cũng chưa đủ chặt chẽ, có phải chúng ta vẫn có thể làm thêm chút gì đó hay không?]
Thịnh Quân gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, mấy hôm nay tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, lại nghĩ ra một dịch vụ thú vị rồi.”
“Cậu cứ chờ mà xem đi!”
-
Thành phố A.
“Bình Bình à, đời người vô thường, chuyện của cha mẹ cháu đã không thể thay đổi được gì, giờ cháu cũng đã lớn, lại không có người thân nào khác, sau này phải suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học, nếu có khó khăn gì trong cuộc sống thì cứ sang nhà bên cạnh tìm dì Triệu giúp đỡ, nhé?”
“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì Triệu.”
Cô gái đóng cửa lại, quay về phòng của mình, đứng bên cửa sổ bắt đầu ngẩn người.
Một tuần trước, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ, mãi đến khi cô ấy nhận được tin cha mẹ mình đã bất ngờ gặp sạt lở đất đá trong lúc lên núi chơi và cả hai đã qua đời.
Khoảnh khắc ấy, bầu trời của cô ấy sụp đổ.
Sống vô tri vô giác hết một tuần, nhưng hình như cô ấy vẫn chưa tỉnh lại từ trong hiện thực song thân đã rời xa nhân thế.
“Cha mẹ, con nhớ hai người lắm, nếu hai người vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy...”
Cha mẹ để lại số tiền đủ để trang trải cuộc sống, cô ấy cũng là học sinh cấp ba rồi, có thể lên đại học rồi bước vào xã hội nhanh thôi.
Có lẽ cô ấy sẽ không bị c.h.ế.t đói, nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác muốn sống tiếp nào.
Mỗi ngày đều như một cái xác biết đi.
Bình Bình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một vùng trời đen kịt.
Đúng ngay lúc này, gần đó chợt lóe lên một tia sáng trắng, thu hút ánh nhìn của cô ấy.
“Hình như là một... máy bán hàng tự động?” Cô ấy híp mắt lại, không chắc chắn nói.