Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 604

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:38
Lượt xem: 1

Triệu Phàm tức tối muộn màng: “Đệt, thì ra là tặng một cái mũ, lôi cái rắm ấy! Dắt đi một vòng lớn thế, làm ông đây sợ c.h.ế.t khiếp! Đừng nói là chủ kiến ngu ngốc của Trình Tích Ngải đấy nhé?”

Gào thét một trận như trút giận xong, Triệu Phàm cúi đầu nhìn chiếc mũ trong tay, lại trở nên vui vẻ.

Máy chơi game thực tế ảo đó!

Đây là mũ chơi game thực tế ảo hàng thật giá thật!

Công nghệ khoa học hiện nay đã phát triển như vậy rồi sao? Sớm biết vậy cậu ta đã quan tâm tin tức thời sự nhiều hơn rồi!

Triệu Phàm vui mừng hớn hở ngồi lên ghế sô pha, đội mũ lên đầu.

“Khu rừng hồi nãy không tồi, không biết là thời tiền sử hay là thời tu tiên nữa... Nhất định tối nay phải chơi cho đã!”

Miệng cậu ta lẩm bẩm, trước mắt lóe sáng, Triệu Phàm lại đến một không gian tối mịt, giơ tay không thấy năm ngón.

“Chuyện gì vậy? Mũ bị trục trặc à?”

Cậu ta nhíu mày hơi bực bội, định cởi mũ xuống xem tình hình.

Thế nhưng khi cậu ta giơ hai tay sờ vào đầu mình, mới phát hiện trên đầu chẳng có gì cả.

“Phải rồi, mình đang trong game mà, vốn chẳng cởi được mũ ở ngoài game! Làm sao đây, nút thoát của game này nằm ở đâu? Ở đâu?”

Triệu Phàm hoảng loạn, vừa la hét trong vùng đất tối tăm vừa không ngừng vỗ đầu mình.

Đúng ngay lúc này, bỗng dưng có một tia sáng màu đỏ sáng lên ở gần đó.

“Là lối thoát của game sao?” Triệu Phàm mừng húm, nhanh chân đi về phía ánh sáng đỏ.

Vừa đến phía trước ánh sáng, đang định nhấc chân bước vào thì một cô gái trẻ toàn thân đầy m.á.u xuất hiện trước mắt cậu ta.

“A!!!” Trong mắt của Triệu Phàm chợt nổi lên tơ máu, ngã ra đất vừa lăn vừa bò, quơ quào tay chân bò ra xa.

“Cô, cô, Vương Trần Hi, không phải cô đã c.h.ế.t rồi sao? Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã c.h.ế.t rồi hay sao!”

Cậu ta chẳng dám quay đầu lại, cứ bò về phía bóng tối bất tận, nhưng lại nhanh chóng nhận ra có người đang thổi một luồng hơi lạnh thấu xương lên cổ mình.

Ánh sáng đỏ hiện lên trước mắt cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-604.html.]

Triệu Phàm vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy gương mặt đáng sợ của Vương Trần Hi đang kề sát vào mình.

“Giờ thì biết sợ rồi à. Lúc g.i.ế.c tôi, không phải cậu rất gan dạ sao?”

Quả nhiên là giọng nói của Vương Trần Hi!

Cô ta trở về tìm mình đòi mạng thật này!!!

“Cứu, cứu mạng! Tha cho tôi đi, tha cho tôi được không? Tôi không cố ý thật đấy, đều tại con ả Trình Tích Ngải đê tiện mạo danh cô để vào đại học, cũng là cô ta dụ dỗ tôi g.i.ế.c cô đấy! Đúng, đều là lỗi của cô ta cả, đều tại cô ta thao túng tôi, tôi, tôi, tôi cũng là người bị hại!”

Triệu Phàm khóc tới nỗi chảy hết cả nước mắt nước mũi, hình như còn tè ra quần nữa, nhưng cậu ta lại nhanh chóng tuyệt vọng phát hiện ra cơ thể cậu ta đã không nhúc nhích được nữa.

Vương Trần Hi cười một tiếng, ngón tay lạnh băng nhanh chóng sờ lên vành mắt của cậu ta.

Cô ấy không quan tâm mấy câu giảo biện của Triệu Phàm, chỉ quan tâm đến việc của mình: “Lúc đầu, cậu đối xử với tôi thế nào ấy nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thời gian lâu quá nên cũng hơi quên quên rồi. Vậy thì cứ làm theo suy nghĩ của tôi, tiếp theo đây, cậu cứ dùng cái mạng quèn này của cậu, trả lại cho tôi một lượt từ đầu đến cuối đi nhé.”

Hai ngón tay nhanh chóng đ.â.m vào mắt Triệu Phàm móc ra hai con ngươi còn dính máu.

“A!!!”

Hốc mắt phun ra m.á.u tươi, cơn đau dữ dội khó mà chịu nổi truyền đến, quả thật Triệu Phàm sắp ngất xỉu tới nơi rồi.

Mẹ nó, cái này không phải game sao? Sao lại đau vậy chứ!

Lúc sắp mê sảng, cuối cùng cậu ta cũng lờ mờ nhớ ra câu nói của cô gái ngồi trên máy bán hàng.

“... Đây là công nghệ khoa học đỉnh cao tân tiến nhất, chắc chắn có thể mang lại cảm giác kích thích chân thật không gì bằng. Thế nào, thích không?”

Ở một diễn biến khác, trong thế giới hiện thực bên ngoài trò chơi.

Thấy tình trạng thảm hại của Triệu Phàm, Thịnh Quân xòe tay với anh robot đẹp trai của mình: “Thế nào, không lừa người ta nhỉ, có phải là có hiệu quả không lừa già dối trẻ không?”

Robot tóc trắng nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng tiến đến xoa bóp vai giúp cô.

“Được rồi, để em xem tình hình của bên Tiểu Hi...” Thịnh Quân nhắm mắt lại cảm nhận một phen.

“Tuy làm mấy chuyện này tốn tí năng lượng, nhưng có vẻ oán khí của cô ấy đã tan đi rồi, hiệu quả tổng thể rất tốt. Hửm? Hình như oán khí chuyển hết thành giá trị tín ngưỡng? Đây cũng là một thu hoạch không tồi.”

“Có điều, thứ như vậy chỉ làm một hai lần cũng đủ tốn sức rồi, chắc chắn không thể giúp đỡ hết tất cả ma quỷ bằng cách này. Hơn nữa mình cũng không nên ôm đồm hết toàn bộ nhiệm vụ thế này vào người, nếu không sau này khi mình rời đi thì nơi này phải làm sao đây?”

Thịnh Quân suy tư một hồi thì đôi mắt bừng sáng, cô búng tay một cái: “Khoan đã, mình có cách rồi!”

Loading...