Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:27
Lượt xem: 0
Ngoại truyện 8
Trước đây khi cô xuyên không về cổ đại, cô đã dùng máy bán hàng tự động để giúp người dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ đây, khi xuyên về hiện đại, cô cũng dùng số tiền kiếm được để làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cuộc đời này của Thịnh Quân thực sự đáng giá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hơn mười năm vụt qua như chớp mắt.
Trong khoảng thời gian này, Hai Con còn đóng vai bạn trai của Thịnh Quân.
Bố mẹ của Thịnh Quân có quan niệm khá truyền thống, họ luôn lo sau khi họ đi, Thịnh Quân sẽ cô đơn không có ai bên cạnh, khi thấy bên cạnh cô có Hai Con, họ cũng yên tâm hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại hơn mười năm nữa trôi qua, máy bán hàng tự động và siêu thị đã được thu hồi từ thế giới khác, cơ thể của Thịnh Quân cũng đã hoàn toàn biến đổi, thoát khỏi phạm trù con người.
Để không làm lộ sự khác thường của mình, cô đã cố tình điều chỉnh ngoại hình theo thời gian, trở nên trưởng thành hơn, trông giống một người phụ nữ trung niên thành đạt. Hai Con thấy vậy cũng thay đổi ngoại hình, trở thành một người đàn ông trung niên tóc trắng cứng cỏi.
Hơn nữa, mấy năm nay cơ thể Hai Con cũng dần trưởng thành, cuối cùng cũng có đặc điểm giới tính rõ ràng, không còn dáng vẻ trung tính khó phân biệt như trước nữa.
Bây giờ, dù không thay đổi ngoại hình thì hắn vẫn là một robot nam trưởng thành chính hiệu, khá phù hợp với gu thẩm mỹ của Thịnh Quân.
Sau ngần ấy năm, Thịnh Quân đã quen có Hai Con bầu bạn, cảm thấy mỗi ngày ngắm nhìn khuôn mặt hắn đều rất thoải mái, hơn nữa hắn còn rất giỏi việc nhà.
Ngoài việc quét dọn, hắn còn biết giặt đồ, nấu ăn, dọn phòng một cách hoàn hảo, cũng rất chịu khó làm việc vặt hoặc mua đi đồ, có thể nói hắn đã giải quyết tám mươi phần trăm những rắc rối trong cuộc sống của cô.
Thịnh Quân đặt cho Hai Con một cái tên chính thức là Lương Trí.
Cuộc sống trôi qua êm đềm.
Nhưng điều Thịnh Quân quan tâm nhất vẫn là tình hình bên Tảo Nhi và những người khác.
Hơn nửa đời người đã trôi qua, bố mẹ của Thịnh Quân lần lượt qua đời, cuộc đời của Thịnh Quân ở kiếp này cũng sắp đi đến hồi kết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-597.html.]
“Hệ thống, chúng ta thật sự không thể quay lại nước Phương được sao?” Ngày hôm đó, Thịnh Quân không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa.
Những năm qua, cô thường xuyên hỏi câu này, mặc dù luôn nhận được câu trả lời phủ định nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc.
[Thực sự không thể quay lại được nhưng gần đây dòng chảy dữ liệu thời gian và không gian có sự thay đổi, tôi có một cách giúp cô xem tình hình bên đó nhưng cần tiêu tốn một ít năng lượng.] Hệ thống nói.
Đây cũng coi như là một niềm vui bất ngờ, trước đây thậm chí cô còn chẳng có cách nào để xem.
Thịnh Quân hỏi chi tiết, cô cảm thấy mức tiêu tốn đó hoàn toàn chấp nhận được nên gật đầu đồng ý.
Cách mà hệ thống nói là xem livestream tình hình của nước Phương.
Tốc độ thời gian của nước Phương và thế giới hiện đại không khác nhau là bao, giờ đây đã trôi qua bốn mươi, năm mươi năm nên chắc hẳn bên đó đã phát triển đến một mức độ nhất định.
Năng lượng bắt đầu cháy lên.
Trong không gian của hệ thống, màn hình chiếu mà Thịnh Quân từng dùng để xem phim dần dần sáng lên, nhanh chóng hiện ra hình ảnh.
Đập vào mắt Thịnh Quân là toàn cảnh đất nước Phương nhìn từ trên cao xuống, dường như nơi gần nhất trong tầm mắt là một cao nguyên đóng băng.
Những ống hút nhiệt cắm đầy trên mặt đất lạnh lẽo, đường sắt và đường bộ như những con rồng khổng lồ uốn lượn và đan xen vào nhau.
Những chiếc ô tô và xe tải lao vun vút trên đường cao tốc, thỉnh thoảng lại có tàu hỏa chạy ngang qua đường sắt, chở người và hàng hóa đi khắp bốn phương.
Nhìn ra xa, có vẻ như mạng lưới đường sắt và đường bộ đã được xây dựng hoàn thiện trên khắp cả nước khiến nước Phương như được chống đỡ bởi khung xương thép, trông càng rộng lớn và hùng vĩ hơn.
Mặc dù kiểu dáng của các phương tiện không hiện đại và tốc độ cũng không nhanh nhưng nghĩ đến tình hình nước Phương trước khi rời đi, Thịnh Quân vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Xem ra Tảo Nhi và những người khác chưa bao giờ lơ là, vẫn không ngừng bước trên con đường phát triển.
Được tận mắt nhìn thấy cây công nghệ không ngừng phát triển thực sự là một điều vô cùng lãng mạn.
Nhìn xa hơn nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên biển, những chiếc thuyền đánh cá vững chắc chở đầy hàng về, những cánh đồng lúa nặng trĩu trải dài trên vùng đất đen và vùng sông nước Giang Nam.