Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:22
Lượt xem: 0
Ngoại truyện 5
Trông mưa không lớn lắm, đi dạo trong mưa cũng khá thoải mái. Tuy nhiên, cho dù có mưa lớn thì trên mặt đất cũng sẽ không đọng quá nhiều nước.
Bởi vì dưới chân họ là con đường được trang bị những biện pháp thoát nước tiên tiến nhất thế giới.
Hệ thống thoát nước của tất cả các thành phố ở nước Phương đều được xây dựng từ rất sớm nhưng dù xét về góc độ kỹ thuật hay chất lượng thi công thì đều rất tốt.
Quên mất vào năm nào, một quốc gia nhỏ lân cận xảy ra nhiều trận mưa lớn, hệ thống thoát nước của thành phố lại làm rất kém, ngập úng gây thiệt hại nặng nề.
Sau đó, họ đã mời các chuyên gia của nước Phương đến giúp đỡ, trùng tu lại toàn bộ hệ thống thoát nước.
Quốc gia của họ đã làm không ít những việc tương tự như vậy.
Vì vậy, trên thế giới đã lưu truyền một câu nói, rằng nước Phương là “Mẫu quốc” được công nhận, bởi vì giống như mẹ vậy, đáng tin cậy và mạnh mẽ, luôn có thể đứng ra vào những thời điểm quan trọng.
Hai người trở về lấy ô, cầm ô đi dạo trên phố, thấy ven đường có một hiệu sách nên vô thức rẽ vào.
Mặc dù ngày nay công nghệ phát triển, các loại hình giải trí liên tục xuất hiện nhưng người dân nước Phương vẫn không bỏ việc đọc sách giấy.
Có lẽ là do ảnh hưởng của lịch sử truyền thống, người dân nước Phương không có sách giấy giống như cá không có nước, rất khó chịu.
Trên phố, hiệu sách giống như các cửa hàng đồ ăn nhẹ, có thể thấy ở khắp mọi nơi, đi một đoạn là thấy một hiệu.
Mỗi tháng còn có hai ngày đọc sách, trong hai ngày này, tất cả mọi người đều sẽ tĩnh tâm đọc một cuốn sách.
Đây cũng có thể coi là một trong những phong tục truyền thống của nước Phương.
Có một câu nói lưu truyền rằng, những người thích đọc sách sẽ được Phương Tiên Nhi chú ý, có được trí tuệ và bộ não thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-594.html.]
Xem sách trong hiệu sách một lúc, hai người lại đi ra, phát hiện trời cũng đã tạnh mưa.
“Đi dạo thêm mười phút nữa, chúng ta sẽ về lái xe đến sân bay”, Tôn Sùng Quân liếc nhìn thời gian rồi nói.
Tối nay, họ có một người bạn từ Nha Thành đến, còn phải tiếp đón người ta, buổi tối đã hẹn nhau ăn lẩu.
Ẩm thực của nước Phương vô cùng phong phú nhưng chắc chắn lẩu là một trong những món ăn được mọi người yêu thích nhất, đặc biệt là lẩu cà chua, hương vị cổ điển phù hợp với mọi lứa tuổi, có một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng người dân nước Phương.
Nói đến lẩu, người bạn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hào hứng nói: “Đúng rồi, trong lịch sử của chúng ta, lẩu cà chua xuất hiện sớm hơn cả cà chua, vì vậy tôi nghĩ dù thế nào đi nữa, chắc chắn Phương Tiên Nhi sở hữu những năng lực thần bí vô cùng, phỏng đoán về thể xác phàm trần là cách nói có khả năng xảy ra nhất!”
Không chỉ có lẩu mà còn có nhiều món ăn nhẹ cổ điển có lịch sử lâu đời, cũng là một bằng chứng cho thấy Phương Tiên Nhi có nhiều thân phận kỳ diệu.
Rất nhanh, hai người lại nói chuyện về lẩu.
Người bạn xoa bụng: “Thôi, tối nay tôi ăn lẩu cà chua, hoặc ăn lẩu nấm, lẩu bò cay thì thôi, dạo này dạ dày tôi không được khỏe, nếu các cậu muốn ăn thì tôi cũng không đi ăn ké đâu.”
“Ok, đúng rồi, dạo này sức khỏe của mẹ cậu thế nào?” Tôn Sùng Quân hỏi.
Vài ngày trước, có vẻ mẹ của người bạn không khỏe, kiểm tra ra một căn bệnh không lớn không nhỏ.
Mặc dù chế độ bảo hiểm y tế trong nước rất tốt, khám bệnh và mua thuốc cũng không tốn quá nhiều tiền nhưng dù sao thì bị bệnh cũng không phải là chuyện gì dễ chịu.
“Dạo này tốt hơn nhiều rồi, may mà không phải bệnh gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là hồi phục được, không cần lo lắng!” Người bạn cười nói.
Từ trước đến nay, bệnh tật luôn là một trong những vấn đề lớn mà con người phải đối mặt.
Cho dù tiên tiến như nước Phương cũng vẫn có nhiều căn bệnh chưa thể khắc phục được.
Tất cả người dân nước Phương đều có một mong muốn chung, đó là được sống khỏe mạnh cả đời, vì vậy họ cũng rất chú ý đến sức khỏe.
Bởi vì sống ở một đất nước tươi đẹp như vậy, không ai muốn bị bệnh, ai cũng muốn sống lâu trăm tuổi để được vui vẻ thêm vài năm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại liếc nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, Tôn Sùng Quân liền đưa người bạn về nhà, định lái xe đến sân bay đón người.