Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 571
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:53:16
Lượt xem: 4
“Mấy tên lính gác trông chừng chúng ta đã bỏ đi rồi. Chúng ta không nhất định phải quay lại miền Bắc, sao không tìm một nơi gần đây mà trú chân?” Một người đề xuất.
Những người khác tự nhiên cũng chẳng phản đối gì. Tình hình Bắc địa thế nào họ còn không rõ sao?
Ngoài vấn đề ăn uống, còn có cái lạnh cắt da cắt thịt vào mùa đông.
Thà tìm một nơi gần đây mà ở tạm, miễn là không trở về địa phận của Hoàng đế thì sẽ không ai để ý đến chuyện họ có bị đưa trả lại quê quán hay không.
Ý tưởng của những người tị nạn rất tốt. Nhưng thực tế khi làm thì lại khó khăn hơn nhiều.
Những người bị đưa trả về này, bất kể điều kiện thực tế ra sao, nhìn qua chắc chắn không phải là người giỏi làm việc.
Một số nơi, những gia đình giàu có vì để thể hiện lòng từ bi mà có thể bố thí cho họ chút cơm thừa canh cặn thì còn được. Chứ để nuôi những người này lâu dài và thuê tới làm việc thì chẳng ai muốn cả.
Với sắc lệnh mới của triều đình, các huyện không thể nào lập trại tị nạn. Cũng không ai sẵn lòng thuê những người này làm việc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần họ ở lại quá lâu, lệnh trục xuất sẽ được ban hành.
Tưởng rằng dù mỗi nơi giữ lại được vài người thôi cũng là tốt rồi. Nhưng không ai ngờ được, chẳng có ai muốn nhận họ. Họ chỉ còn cách tiếp tục đi về phía Bắc.
Lòng của những người tị nạn ngày càng nặng trĩu. Họ chống cây gậy gỗ nhặt được trên đường, chật vật đi tiếp. Thấy đã sắp bước vào rìa của huyện Thành An, thuộc vùng ngoại ô của Phụng Thành. Nhưng họ chưa kịp đến gần thì đã thấy một đội quân nhỏ, có vẻ là lính canh của huyện thành, mang vũ khí tiến về phía họ, chặn họ lại ở ngoài Phụng Thành.
Người dẫn đầu nhóm dân tị nạn là một lão thái thái, họ Thạch. Dù tuổi tác đã cao nhưng bà ấy vẫn còn khá khỏe mạnh, đã trải qua rất nhiều chuyện trong đời.
Bà ấy chỉ thiệt thòi ở chỗ là con cái và chồng đều mất sớm. Giờ chỉ còn lại một mình bà ấy cô đơn.
Lúc còn trẻ, bà ấy có thể nhận vài công việc. Nhưng giờ mắt bà có chút vấn đề, không ai muốn thuê bà nữa. Vì vậy, bà ấy chỉ còn cách tiếp tục ở lại trong nhóm dân tị nạn.
Tuy nhiên, bà ấy rất thông minh, biết cách đối nhân xử thế nên mọi người đều kính trọng bà ấy. Suốt dọc đường đều nghe theo quyết định của Thạch lão thái.
Lúc này, thấy nhóm người của Thành An tiến tới, dường như muốn chặn nhóm của bà ấy lại. Thạch lão thái cảm thấy lo lắng trong lòng, liền cẩn thận tiến lên phía trước và nói: "Đại nhân..."
Giọng bà ấy khàn khàn, nghe thật yếu ớt. Dù sao đã lâu rồi bà ấy không được ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-571.html.]
Suốt dọc đường, họ phải đi đến đâu ăn đến đó. Gần như không còn bao nhiêu lương thực dự trữ.
Khi lên đường, đồ ăn không đủ, chỉ có thể nhặt mấy quả dại quanh đó để ăn chống đói. Điều may mắn duy nhất là phía Nam mấy năm nay không gặp thiên tai, thời tiết cũng ấm áp hơn, đồ ăn dọc đường không ai tranh giành.
Phùng thành chính là hy vọng cuối cùng của nhóm người này trước khi tiến vào Bắc địa.
Dù không thể ở lại, ít nhất cũng phải vào thành xin ít đồ ăn, mới có thể tiếp tục hành trình về phía Bắc.
Vì vậy, dù phải cầu xin thế nào họ nhất định cũng phải vào được thành. Không thể bị chặn lại ở đây.
Tiến đến gần hơn, Thạch lão thái phát hiện những binh lính này mặc đồ có chút kỳ lạ. Áo giáp trên người không có gì khác biệt nhưng bên trong lại mặc thêm thứ gì đó.
Mặt họ được che bằng khăn vải, che khuất nửa dưới khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo thật. Tay cũng được bọc một lớp gì đó mỏng mỏng, đến cả ngón tay cũng kín mít.
Tuy nhiên, lúc này những điều đó không còn quan trọng nữa.
Thạch lão thái thu lại suy nghĩ, bước thêm mấy bước về phía trước, vừa định quỳ xuống để cầu xin, thì thấy người lính đứng đầu mỉm cười thân thiện và ấm áp, đỡ lấy cánh tay bà.
"Bà bà, khó khăn của các người chúng ta đều hiểu cả. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi." Người đó nói.
Thạch lão thái đã tính đến vô số khả năng, nhưng không ngờ đối phương lại nói vậy. Lời nói khiến bà ấy sững sờ một lúc, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Người lính nhanh chóng nói tiếp: "Chúng ta mang chút đồ ăn đến đây. Đợi lát nữa sắp xếp cho các người ăn xong rồi chúng ta sẽ đưa mọi người về quê cũ."
Nói rồi, hắn ta phất tay, phía sau có người khiêng mấy cái giỏ lớn đến, bên trong đều là những gói giấy sạch sẽ.
Người lính cầm một gói giấy mở ra cho Thạch lão thái và những người khác xem. Bên trong là bánh mì thơm phức.
Hai năm này, Thành An đã được Chung Tứ bí mật phát triển thành vùng phụ thuộc của Phương Quân. Tuy không thể gióng trống khua chiêng mà phát triển nhưng tài nguyên và trang bị quân sự đã bắt đầu hướng về Hưng Hòa.
Hai nơi vốn cách nhau cũng không xa nhau nên việc vận chuyển lương thực và hàng hóa hàng ngày thuận tiện.
Gần đây, bên Hưng Hòa bỗng có nhiều loại bánh mì phong phú hơn hẳn. Thành An đương nhiên cũng được hưởng phúc này.
Giờ đây, lộc ăn uống này cũng được chia sẻ cho những người dân chạy nạn trước mặt.