Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:55
Lượt xem: 3
Đại Ngưu vừa nghe vậy thì nổi lửa trong lòng, lập tức siết chặt nắm đấm.
Thấy hắn ta như vậy, Tào Ai không kìm được bật cười to: “Thật đáng yêu quá đi mất, ta chỉ cược một ván, không ngờ các ngươi lại không dám tiến lên thật, là vì đám dân thường này ư? Hahaha!”
“Chỉ với một đám mềm lòng nương tay như các ngươi mà còn hoang tưởng có thể làm đại sự? Các ngươi không phải người của hoàng đế, vậy rốt cuộc có lai lịch gì?”
Đại Ngưu cười khẩy một tiếng: “Đây là chuyện ngươi không cần phải biết. Không thể làm đại sự? Nhưng cũng tốt hơn ngươi nhỉ! Ít ra bọn ta cũng không sa sút tới mức làm chó c.h.ế.t chủ bỉ ổi bắt kẻ già yếu làm con tin!”
Tào Ai nghiến răng: “Hừ, tiểu tử, ngươi cũng chỉ có thể huênh hoang oai phong bằng miệng thôi! Nghe rõ đây, chuẩn bị vài con ngựa cho bọn ta, thả bọn ta đi, nếu không thì ta g.i.ế.c hết đám người này!”
Đại Ngưu còn chưa trả lời, Thúy Thúy đứng bên cạnh đã không chịu nổi:
“Xin thứ lỗi, ta cần nhắc nhở chút. Giờ các ngươi có thể sống sót và lên tiếng nói năng ngông cuồng uy h.i.ế.p bọn ta chính là vì đám người này đều còn sống. Nếu họ mà chết, bọn ta sẽ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi. Nên ngươi chỉ có nước không g.i.ế.c họ thì mới có thể sống sót, điều này nói lên rằng ngươi mới là kẻ nên bảo vệ an toàn cho họ nhất, hiểu chưa?”
“Con tin, chỉ khi còn sống mới có giá trị, bởi vậy ngươi không thể để đám con tin này chết. Nếu như vậy thì bọn ta cũng không sợ sự uy h.i.ế.p từ ngươi, trừ phi ngươi không muốn sống nữa mới ra tay g.i.ế.c họ. Mà lúc này ngươi bắt giữ con tin bảo bọn ta tha cho ngươi, chẳng phải cũng là vì muốn sống hay sao? Chắc chắn ngươi không dám g.i.ế.c người dễ dàng đâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tào Ai nghe mà thấy hơi choáng váng, ông ta nhíu mày, hình như đang suy nghĩ để suy ra lập luận rõ ràng trong đầu.
Ngẫm nghĩ một hồi thì vẫn là một mảnh lộn xộn, ông ta bèn mất kiên nhẫn gào: “Đừng nói mấy thứ thừa thãi đó nữa, nếu không ổn thật thì ta g.i.ế.c trước một tên, các ngươi muốn giữ đám người còn lại thì không thể làm liều, phải làm theo lời ta nói!”
“Giết một tên?”
Thúy Thúy làm như vô ý nhìn lướt ra sau lưng một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn: “Nhắc nhở chút, trong ống tay áo của ta có một cái nỏ nhỏ, tốc độ nhanh cực kỳ, vừa hay ta nhắm b.ắ.n cũng hơi chuẩn.”
“Nếu có bất cứ ai ở đây chết, dù là do ai g.i.ế.c thì ta cũng sẽ tính hết lên ngươi, chỉ cần có người c.h.ế.t thì mũi tên sẽ xuất hiện trên mi tâm của ngươi ngay sau đó.”
Tào Ai trợn tròn mắt: “Ngươi dám g.i.ế.c ta? Nếu ta chết, chắc chắn người của ta sẽ g.i.ế.c sạch đám điêu dân này để bồi táng cùng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-562.html.]
“À... Vậy sao?”
Thúy Thúy híp mắt, lại nhìn lướt ra sau lưng, thầm đưa ra quyết định.
Nàng ấy chợt bật cười: “Một đám cặn bã, vậy các ngươi cứ đi c.h.ế.t hết đi!”
Còn chưa nói xong, có vài tiếng “đoàng” vang lên cùng lúc từ trong đám người ở phía sau.
Đám người Tào Ai giật mình, lập tức muốn ra tay với những bá tánh mình khống chế, tiếc là chưa kịp hành động gì thì chúng đã ngã ra đất.
Đám người bị bắt giữ bỗng có lại được sự tự do, gương mặt hãy còn ngơ ngác, có người còn ngã ngồi ra đất, có người thì kinh hồn bạt vía quay người nhìn mặt đất.
Chỉ thấy đám người Tào Ai mang biểu cảm chấn động, chắc tới c.h.ế.t cũng chưa biết mình c.h.ế.t bằng cách nào.
Ai cũng c.h.ế.t không nhắm mắt, mắt vẫn còn mở to, chỉ có một dấu chấm đỏ thẫm trên mi tâm đang từ từ chảy m.á.u ra ngoài.
Đại Ngưu đưa Phương Quân chạy qua đó nhanh như bay, xoa dịu nhóm con tin bị hoảng sợ.
Ở bên kia, Thúy Thúy nói năng vớ vẩn kéo dài thời gian chờ chi viện cũng không kìm được thở phào: “May mà lần này ra ngoài có mang s.ú.n.g trường mới tạo ra để dùng vào lúc cấp thiết...”
Mũi tên giấu trong ống tay áo của nàng ấy, lúc b.ắ.n ra cần phải giơ tay, động tác vẫn quá rõ ràng.
Phương Quân đứng đằng xa thì lại có thể b.ắ.n hỗ trợ trong tối, nhưng khoảng cách hơi xa, cung tên bay không tới bên này.
Nhưng may mà họ còn có món bảo bối s.ú.n.g trường này.
Đường b.ắ.n dài, tốc độ mạnh, kẻ xấu trúng đạn c.h.ế.t cũng nhanh.
Chỉ tiếc là thứ này quý giá, hiện tại chỉ có tiểu đội nhân thủ tinh nhuệ nhất mới được phát cho một khẩu.
Cũng may mấy câu vớ vẩn nàng ấy nói có ích, thành công đợi được thành viên tiểu đội chạy đến chi viện.