Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:51
Lượt xem: 3
Tuy lời nói không bổ dưỡng gì nhưng bên quân Đông Thành đã có không ít người lung lay.
Đối phương nói dối hay nói thật, bản thân cũng không phân biệt được.
Nhưng rõ ràng họ sở hữu vũ khí mạnh mà lại bằng lòng ngừng tay nói chuyện hòa nhã khuyên họ như vậy, đây mới là thành ý lớn nhất.
Cũng làm người ta bằng lòng tin rằng đối phương sẽ không làm khó quân lính đầu hàng.
Còn chuyện đối phương có cướp vật tư hay không? Không quan trọng.
Dù sao thì bản thân họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu đồ, đồ ăn trước kia còn là đồ cướp từ người Thát Tử nữa cơ mà.
Đang do dự thì tướng lĩnh quân Đông Thành lúc nãy chợt nói:
“Đừng trúng kế của đối phương! Nhất định hắn ta đang nói để lừa chúng ta đấy, này là bọn chúng định thắng khi gươm còn chưa dính máu, cướp lấy Đông Thành với cái giá nhỏ nhất! Mà ngay từ lúc chiếm cứ Đông Thành thì chúng ta đã không còn đường lui rồi!”
“Mọi người đều biết Bắc địa không thể nuôi ra binh tướng tinh nhuệ như này được, đám người trước mắt này chắc là quân triều đình muốn đến tiêu diệt chúng ta! Chúng ta đã là phản quân trong mắt đối phương từ lâu rồi, nếu rơi vào tay bọn chúng thật, sao có thể sống sót? Chi bằng liều một phen tìm một cơ hội sống!”
“Đối phương phô trương thanh thế như vậy, nói không chừng lôi khí lúc nãy cũng có hạn chế, hoặc chỉ có vài cái lẻ tẻ thôi! Trèo đèo lội suối từ Nam địa đến đây, cũng không thể mang theo số lượng lớn quân bị trong thời gian ngắn được, chúng ta vẫn có phần thắng!”
“Máy b.ắ.n đá ở đâu!!! Các ngươi đừng nhát gan, mở cổng nghênh chiến đi!”
Mấy câu này có tác dụng!
Cổng thành không còn nguyên vẹn đã mở toang, quân Đông Thành nhanh chóng nắm chặt vũ khí sắc bén trong tay, hô hào xông ra ngoài định nghênh chiến trực diện.
Người nói chuyện vừa nãy là Đại Ngưu, thấy mình khuyên nhủ thất bại nên cũng ngại ngùng gãi đầu: “Xin lỗi nhé, xem ra kỹ năng đàm phán của ta vẫn chưa khéo léo...”
Nhưng giờ cũng không rảnh để nói nhiều, các Phương Quân cũng dàn ra hàng ngũ nghiêm túc nghênh địch.
Họ có trang bị hoàn hảo, chiến giáp không rỉ sét và vũ khí đánh đâu thắng đó, chiến thuật cũng cực kỳ có tính kỷ luật, lòng quân vững vàng mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-560.html.]
Hai bên lao vào hỗn chiến, nhanh chóng xuất diện cục diện áp đảo.
Thậm chí lúc ra tay Phương Quân còn dư sức nương tay, cố hết sức chỉ làm bị thương chứ không giết, suy cho cùng thì đối với người thiếu nhân lực họ đây, từng người nằm trên đất đều là lực lượng lao động dự bị mà.
Bên phía Đông Thành đã trang bị xong máy b.ắ.n đá nhưng lại lề mề mãi không có ai có thể khởi động được nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì miễn là có người có ý điều khiển máy b.ắ.n đá là sẽ bị mũi tên nào đò không biết bay từ đâu ra b.ắ.n ngã.
Quân Đông Thành dần phát hiện tình hình hoàn toàn khác với tướng lĩnh nói.
Mặc dù có nghênh chiến trực diện với địch hay là thế nào thì đều không nhìn thấy cơ hội sống sót như ông ta nói, mà chỉ có sự tuyệt vọng và bóng tối vô tận mà thôi.
Đánh không lại, thật sự là đánh không lại!
Càng đánh thì sĩ khí càng giảm, cuối cùng vậy mà có người không đánh nữa, thấy Phương Quân nương tay bèn cố tình ăn một nhát nằm ngã ra đất, nhắm mắt giả chết, cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Đương nhiên cũng không ít người bất chấp chống trả, nhưng lòng kiên định cũng không bù được sự chênh lệch về thực lực, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực bại trận.
Xử lý quân Đông Thành từ đầu tới cuối cũng không mất quá nhiều thời gian.
Phương Quân vừa thu dọn chiến trường, vừa phái người đi hỏi thăm trong thành, tiện đường truy bắt nhóm cá lọt lưới.
Vị tướng lĩnh dẫn dắt binh lính trước đó đã bị bắt giữ, nhưng đó không phải là thủ lĩnh của quân Đông Thành.
Tên thủ lĩnh họ Tào tên Ai, vốn là một phó tướng theo đại quân đến biên thành, sau khi chủ tướng cũ c.h.ế.t thì ông ta ngồi lên vị trí đó.
Cuộc sống tiêu d.a.o tự tại làm dã tâm của ông ta ngày càng bành trướng, thế là Đông Thành dần trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Chắc tên Tào thủ lĩnh đó là một kẻ tham sống sợ chết, họ đã đánh vào thành rồi mà suốt buổi đối phương chưa từng lộ diện, xác suất cao là bỏ chạy rồi.
Chuyện của Đông Thành đều là họ biết qua một nguồn đưa tin nhỏ, nhưng chắc chắn vẫn không biết nhiều hơn người sống tại đây.
Dĩ nhiên là họ phải thẩm tra đám quân Đông Thành rồi, nhưng chỉ thẩm vấn từ góc độ của chúng thì chắc chắn có sai sót, họ vẫn nên hỏi thêm vài người.
Lúc họ bắt đầu công thành, bá tánh trong thành nghe tiếng động nên đã chạy về nhà trốn hết, đa số thì có gõ cửa sao cũng không mở, người của Phương Quân cũng không ép buộc, đi gõ cửa từng nhà với ý muốn đi tìm người tình nguyện, cuối cùng vẫn gặp được một vài người khá gan dạ.