Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:23
Lượt xem: 10
Có bánh trôi, sủi cảo và một món gì đó có tên “Cốt nhục tương liên (*)”, nghe tên có vẻ đáng sợ, nàng ấy vội nhìn vào bên trong bao bì và phát hiện đó dường như là một loại xiên gà kết hợp giữa sụn và thịt, lúc này nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
(*) Cốt nhục tương liên: Những người có quan hệ ruột thịt họ hàng gắn bó keo sơn với nhau.
Sau khi tham quan xong khu vực tủ đông, nàng ấy lại thấy hàng loạt kệ trắng bằng inox được xếp ngay ngắn.
Những kệ hàng này cao lớn hơn nhiều so với các giá gỗ trước đây trong pháp miếu.
Tảo Nhi phải ngẩng đầu mới thấy được tầng trên cùng, phải kiễng chân, duỗi tay mới chạm tới được hàng đồ cao nhất.
Trên những kệ hàng này đều là đồ ăn, phần lớn là đồ ăn vặt, nhưng cũng có bánh quy, bánh mì và mì ăn liền, những thứ giúp no bụng.
Các mặt hàng đa dạng đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, trước đây, nàng ấy chưa từng nghĩ một loại bánh quy đơn giản lại có thể có nhiều kiểu dáng và nhân khác nhau như vậy.
Tảo Nhi nhìn qua từng món.
Số lượng hàng hóa ở đây có lẽ nhiều gấp mười lần so với pháp miếu trước đó, xem ra lần này pháp lực của Phương Tiên Nhi thực sự đã phục hồi rất nhiều, đây đúng là tin vui lớn nhất.
Vừa suy nghĩ, Tảo Nhi vừa bước đến khu vực thực phẩm chế biến sẵn.
Trong tủ có bày các loại bánh bao, bánh mì, tất cả vẫn còn bốc hơi nóng, không biết là thần tiên nào đã hấp nướng sẵn rồi để ở đây.
Còn có cả thịt bò và gà nướng thơm phức, dường như đều là những món chế biến sẵn có thể dùng ngay.
Thực sự là làm người ta không biết nên nhìn vào đâu trước.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tảo Nhi cũng tham quan xong tầng một.
Khi đi đến nơi sâu nhất, nàng ấy bất ngờ nhìn thấy hai con đường màu đen hẹp dốc lên, hai bên đường còn có tay vịn.
Tiến lại gần hơn, Tảo Nhi nghe thấy tiếng ong ong nhỏ phát ra từ con đường đó.
Nhìn kỹ lại, nàng ấy kinh ngạc phát hiện con đường màu đen đó đang không ngừng chuyển động.
“Cái này gọi thang cuốn, ngươi hãy cẩn thận đứng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, nó sẽ đưa ngươi lên tầng hai.” Thịnh Quân lên tiếng đúng lúc.
Nói xong, nàng còn dặn dò thêm vài điều về cách sử dụng thang cuốn, sau đó nhìn Tảo Nhi cẩn thận bước lên thang cuốn, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, không dám động đậy, như một người gỗ bị thang cuốn đưa lên tầng trên.
Khi thấy nàng ấy sắp đến nơi, Thịnh Quân nhắc nhở: “Nhớ nhấc chân lên.”
Tảo Nhi nhanh nhẹn bước qua bàn đạp thang cuốn, thành công đứng trên tầng hai.
Đứng trên mặt đất vững chắc, cuối cùng nàng ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn quanh quan sát khung cảnh tầng này.
Nhìn về phía xa, hai mắt Tảo Nhi đột nhiên sáng lên: “Nhiều sách quá!”
Sau đó nàng ấy chạy ngay về phía khu vực sách.
Trên những giá sách đầy ắp, từ sách thiếu nhi đến sách dạy nấu ăn, từ sách học tập đến sách kỹ thuật, cái gì cũng có.
Tảo Nhi ngẫu nhiên chọn một cuốn sách nổi tiếng, lật vài trang đã chìm đắm trong đó, mãi cho đến khi Thịnh Quân khẽ ho vài tiếng mới kéo nàng ấy ra khỏi cuốn sách.
Tảo Nhi hơi ngượng ngùng nói: “Cuốn sách này thực sự quá hay, chỉ cần một lát là có thể quên cả thời gian…”
Thịnh Quân suy nghĩ, rồi đề nghị: “Đợi sau khi xong việc, có thể mở vài thư viện miễn phí ở vài nơi, tạo thêm chỗ để dân trong thành giải trí và học hỏi.”
Ở triều đại này không có nhiều hình thức giải trí, nếu có thêm thư viện thì có thể mang lại niềm vui cho người dân.
Hơn nữa, kiến thức có sẵn trong tầm tay cũng giúp đẩy nhanh việc xóa nạn mù chữ, thực hiện lý tưởng đại đồng của các nàng.
Tảo Nhi nghe xong, tất nhiên là vui mừng khôn xiết: “Chuyện này không khó lắm, chắc là rất dễ xử lý, trước tiên có thể bắt đầu từ vài thư viện trong khu vực của Hưng Hòa…”
Hai người bàn bạc thêm vài câu rồi Tảo Nhi tiếp tục tham quan siêu thị.
Nàng ấy đi đến khu vực hàng gia dụng, những thứ như kem đánh răng và xà phòng đã không còn xa lạ.
Đi vòng qua khu vực hàng tiêu hao, Tảo Nhi bước đến một tủ trưng bày các dụng cụ như giẻ lau và cây lau nhà.
“Trọn bộ thùng lau nhà xoay vắt khô?”
Tảo Nhi đọc to tên trên nhãn hiệu, rồi theo gợi ý của Thịnh Quân cầm lên một cây lau nhà có kèm theo thùng vắt khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-542.html.]
Nàng ấy đã từng thấy những dụng cụ như chổi và cây lau nhà.
Từ khi có đường xi măng, mặt đường trơn bóng thường được dọn sạch bằng cây lau nhà, nhưng nàng ấy chưa từng nghe nói đến loại cây lau có thể xoay để vắt khô.
Chương 543
Thịnh Quân xem xét, phát hiện cây lau nhà này được làm bằng nhựa liền thuận miệng giới thiệu với Tảo Nhi về đặc tính của loại này.
Nhựa do hệ thống sản xuất đều có thể tái chế, nên dù hỏng cũng không lo gây ô nhiễm môi trường.
Hiện tại với kỹ thuật của họ, vẫn chưa thể tự sản xuất các sản phẩm nhựa, vì thế Tảo Nhi thực sự tò mò về thứ này.
Nàng ấy cầm chiếc thùng nhựa trên tay cân nhắc một chút, cảm giác rất nhẹ, đúng là loại vật liệu rất nhẹ.
Sau đó nàng ấy đặt cây lau nhà vào giỏ xoay trong thùng, ấn cây lau nhà xuống, và đầu lau nhà bắt đầu quay rất nhanh.
Tảo Nhi có chút kinh ngạc, cầm cây lau nhà lên xem xét kỹ một hồi, rồi cảm thán: “Thì ra là vậy, đúng là một thiết kế nhỏ thú vị.”
Sau khi tham quan khu vực hàng gia dụng, Tảo Nhi đã học được rất nhiều điều mới lạ, rồi lại theo lối cũ lên thang cuốn để đến tầng ba.
Quần áo bán trong siêu thị không phân biệt mùa, từ áo ngắn tay đến áo bông đều có đủ.
Tảo Nhi liếc mắt đã nhìn thấy những chiếc áo bông dày và áo phao, nàng ấy còn phát hiện ở không xa có chăn bông màu xanh quân đội được xếp ngay ngắn trên kệ.
“Là áo chần bông và chăn bông!” Nàng ấy có chút phấn khích.
Có những thứ này, việc chuẩn bị vật tư đối phó với đợt rét đậm ở miền Bắc sẽ không còn là vấn đề nữa. Dù có chưa kịp sửa lại hệ thống sưởi cùng các thiết bị giữ ấm, người dân vẫn có thể dựa vào áo bông và chăn dày để vượt qua mùa thu đông.
Sau khi nhìn thấy áo chần bông, tâm trí của Tảo Nhi đã bay xa, những vật liệu như gạch men dùng trong trang trí nhà cửa cũng không còn để tâm, dự định sẽ để sau này rảnh sẽ xem tiếp.
“Ta sẽ ra ngoài một lát, gọi dì Hà Hoa và mọi người đến xem.” Tảo Nhi nói.
Thịnh Quân tự nhiên đồng ý, dự định tiễn Tảo Nhi ra cửa.
Ngay lúc đó, nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, trong siêu thị có rất nhiều xe vận chuyển nhỏ, nếu cần mang lượng lớn hàng hóa ra ngoài, có thể dùng thang máy chuyển hàng bên kia.”
Nàng điều khiển ra một chiếc xe đẩy để Tảo Nhi lái thử, rồi chỉ về một hướng, gợi ý cho Tảo Nhi đi về phía thang máy chở hàng.
Tảo Nhi dưới sự chỉ dẫn của nàng bấm nút, chậm rãi bước vào thang máy vận chuyển, chờ khi cửa đóng lại thì ấn nút tầng 1.
Ngay lập tức, một cảm giác mất trọng lực chưa từng trải qua ập đến, cả cơ thể Tảo Nhi như bị căng cứng, vội vàng bám chặt vào một bên vách thang máy.
Tầng một đã đến, cửa thang máy mở ra đúng lúc.
Tảo Nhi phải mất một lúc mới bước ra được, ngạc nhiên nhận ra mình đã quay trở lại tầng một.
“Ta hiểu rồi, có lẽ đã sử dụng cơ chế ròng rọc để đưa người và hàng hóa lên xuống trong một cái hộp lớn. Điều này đúng là tiện lợi, chỉ có điều sau khi ra ngoài thì đầu hơi choáng…” Nàng ấy vừa xoa trán vừa nói.
Nói xong, nàng ấy lại không kìm được mà cảm thán:
“Trước đây khi còn là pháp miếu, ta không thể tưởng tượng ra nơi nào có thể tốt đẹp hơn, có thể mang lại cảm giác hạnh phúc khó tả như vậy cho mọi người. Cho đến hôm nay, khi ta chứng kiến pháp điện, mới nhận ra đối diện với thế giới này, con người luôn tầm thường và thiển cận.”
“Nói đến, cửa hàng phúc lợi trong thành cũng có thể mở rộng thêm một chút.”
Vì nhiều lý do khác nhau, pháp điện của Phương Tiên Nhi sau này chắc chắn vẫn sẽ chỉ mở cửa cho người trong nội bộ.
Nhưng Tảo Nhi cũng hy vọng người dân có thể cảm nhận được niềm vui khi dạo chơi trong pháp điện.
Hiện tại, cửa hàng phúc lợi của họ vẫn chỉ có quy mô như một tiệm tạp hóa nhỏ, không gian bên trong không lớn, không có không gian để dạo chơi.
Tảo Nhi cảm thấy có thể cải tiến thành một cửa hàng lớn như pháp điện, tăng thêm sự tự do cho không gian bên trong, mọi người nhất định sẽ rất vui.
“Nhưng mà, nếu làm như vậy, các biện pháp trừng phạt khi phát hiện hành vi trộm cắp cũng phải được thắt chặt hơn…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Công tác quản lý của họ luôn rất tỉ mỉ, kỷ luật ở khắp nơi cũng được duy trì rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tội phạm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi địa bàn của họ.
Ngày thường vẫn thỉnh thoảng xuất hiện vài kẻ vi phạm pháp luật.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ có thể liên tục nghiêm khắc xử lý.
Nói xong những điều này, Tảo Nhi và Thịnh Quân lại thảo luận thêm vài việc khác, rồi nàng ấy chậm rãi bước ra khỏi cửa siêu thị.