Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 537
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:15
Lượt xem: 7
Ngọn núi này đã được khám phá gần hết. Thịnh Quân ghi nhớ vị trí của rừng tre, sau đó quay lại nói với một thành viên của Phương Quân về chuyện này.
"Có rừng tre ạ?" Người trong Phương Quân nghe được tin này thì không kìm được mà nở nụ cười.
Hắn ta vốn chăm chỉ học tập nên khá am hiểu về đặc tính của cây tre.
Hơn nữa, những người được cử đi lần này đều là những người ưu tú. Ai cũng có vài phần bản lĩnh. Vừa hay, hắn ta còn biết cách đan tre và có thể dạy cho mọi người. Đến lúc đó, dù là dùng để làm hàng thủ công bán lấy tiền, hay làm vật dụng sinh hoạt cũng đều được.
Ngoài ra, có vài đồng đội khác cũng biết cách ép nước tre làm đồ uống và cách làm than tre...
Ừm, xem ra học thêm vài thứ quả nhiên không sai. Giờ đây không phải đều có thể đem ra sử dụng được rồi sao?
Gác lại suy nghĩ, không dám chậm trễ thêm. Người này lập tức chạy đi báo tin cho mọi người.
Hành động của Phương Quân không có gì để chê. Chẳng mấy chốc họ đã dẫn người dân trong thôn đến khu rừng tre. Chỉ huy mọi người thu hoạch tre, đồng thời truyền đạt cách sử dụng tre.
Khi nghe tin Phương Quân sẽ dạy kỹ thuật đan tre, người dân trong thôn ai nấy đều vui vẻ.
Những người khỏe mạnh trong thôn sẽ đi xây giường sưởi và nung gạch. Những người còn lại cũng không rảnh rỗi, bọn họ có thể đi hái lượm và làm ra các sản phẩm từ tre.
Cảm giác lo lắng khi mùa màng không thu hoạch được bớt đi phần nào.
Ra ngoài một chuyến mà mọi người ai cũng cầm đầy đồ trở về. Bên lò gạch những người thợ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong vài ngày, mọi việc trong thôn đã dần đi vào quỹ đạo.
Khi thấy thời cơ đã đến, Thịnh Quân và những người khác dự định lên đường đến nơi tiếp theo, chỉ để lại vài người hướng dẫn kỹ thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-537.html.]
Những người ở lại sẽ dạy xong kỹ thuật, sau đó có trách nhiệm kêu gọi thôn dân đi xây giường sưởi và nung gạch cho các nơi khác. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong thì sẽ đuổi theo mọi người.
Biết tin Phương Quân sắp đi, những thôn dân vô cùng lưu luyến. Cả đám người chạy đến cảm ơn mãi không thôi, làm thế nào cũng không ngăn cản được.
Trước khi đi, tiểu đội trưởng Phương Quân đã gọi trưởng thôn và một vài người tính tình chững chạc trong thôn lại. Cầm mấy tờ phiếu đưa cho họ.
Nàng nghiêm túc dặn dò: "Đây gọi là Phương Tiên lệnh, mặt sau có một tấm bản đồ. Nếu sau này các ngươi gặp khó khăn, hãy tìm đến nơi này, giao tấm lệnh này cho người canh giữ ở đó."
Dùng Phương Tiên lệnh có thể nhận được sự giúp đỡ từ Phương Quân đang đóng quân tại đó. Thậm chí còn đổi được chút lương thực cứu mạng. Đây cũng là sự đảm bảo cuối cùng mà họ để lại cho thôn dân.
Giao phó xong xuôi, cả đoàn chính thức khởi hành.
Tuy nhiên, chưa kịp đến địa điểm tiếp theo, Thịnh Quân đã nhận được một tin nhắn, nàng vội vàng quay lại cơ thể của mình.
"Phương Tiên Nhi, chúng ta đã gom đủ vàng bạc rồi."
Lần này là Tảo Nhi đích thân đến tìm nàng. Giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.
Tiền để nâng cấp đã đủ rồi sao? Phải biết rằng đó không phải là con số nhỏ. Tảo Nhi và những người khác đã gom tiền nhanh hơn so với tưởng tượng của Thịnh Quân rất nhiều.
Theo lý thì những thương đội hiện tại không thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền như vậy. Chẳng lẽ Tảo Nhi và mọi người đã tìm ra một cách kiếm tiền mới?
Như thể nhận ra sự thắc mắc của Thịnh Quân, Tảo Nhi mỉm cười giải thích: "Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Mấy ngày trước, chẳng phải ta đã dự định cử người đến phía Nam hoạt động, lấy vài món đồ quý hiếm để đổi lấy tiền sao?"
"Trong khoảng thời gian đó, người của chúng ta vô tình nghe được một tin tức. Nói rằng có một đại tham quan vốn dĩ sẽ bị Hoàng đế thanh trừng nhưng sau khi Phụng Vương nhận được kỹ thuật luyện sắt của chúng ta thì không nhịn được đã đến gây rối, khiến tên tham quan đó nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát. Hắn định chạy lên phương Bắc, chúng ta liền nhân cơ hội chặn bắt hắn..."
Và thế là đạt được "song phương cùng hợp tác".
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiện tại, viên tham quan cùng số tiền khổng lồ đã rơi vào tay bọn họ. Quả đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh”.
Nói ra, số tiền khổng lồ mà viên tham quan kia tích góp nhờ bóc lột bá tánh, cuối cùng lại được bọn họ dùng để giúp đỡ bá tánh. Chẳng phải đây cũng là một kiểu báo ứng luân hồi hay sao?