Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:31:34
Lượt xem: 6
Hiện tại lợi ích lớn nhất của những mỏ muối đó đại khái là khí đốt thiên nhiên.
Nơi có dầu mỏ bình thường sẽ đi kèm với khí đốt thiên nhiên, nhưng cũng không nhất định là như vậy.
Mảnh đất này do công chúa phát hiện ra, hẳn là mỏ khí đốt thiên nhiên tinh khiết.
Trước khi nhóm người Tảo Nhi tỷ nghĩ ra biện pháp sử dụng những thứ tài nguyên này thì việc bảo vệ nơi này cho tốt mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng đã tính toán xong.
Sau khi xem qua mỏ muối, Mộc Kỳ Nhĩ lại đi xem lò gốm sứ.
Kỹ thuật nung đồ gốm sứ được công chúa nắm giữ đến từ Ngự Dao Xưởng của triều đình, tất nhiên sẽ không kém.
Vật liệu men gốm khi nung đồ gốm sứ có màu sắc rất phong phú.
Mấy năm nay nàng ấy đã đào tạo được một nhóm thợ thủ công, tài nghệ cũng vô cùng khéo léo.
Có thể nói, hơn phân nửa nguồn gốc kinh tế của Sa Di đều liên quan đến những thứ đồ gốm sứ này.
Về mảng chế tạo gốm sứ, nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ chỉ là người ngoài nghề, không hề có bất cứ nhận xét nào cho người trong nghề.
Nhưng mà về việc cải tiến lò gốm sứ, thật ra bọn họ cũng rất có hiểu biết.
Sau khi hiểu rõ tình hình ở lò, Mộc Kỳ Nhĩ liền dựa trên kinh nghiệm ở Hưng Hòa đề ra một vài đề nghị cải tiến, ví dụ như kỹ thuật thông gió và thiết kế cấu trúc đặc biệt ở bên trong lò.
Công chúa thông thạo về chuyện này, vừa nghe thấy lời đề nghị này, nàng ấy rất nhanh đã hiểu được điều kỳ diệu ở trong đó.
Nàng ấy cảm thấy những lời đề nghị này đều chỉ ra được điểm mấu chốt, nàng ấy không khỏi đánh giá cao về nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ.
Có sẵn lò nung tốt, sau này không những có thể nung đồ gốm sứ mà còn thể thuận tiện cho việc nung thủy tinh.
Mộc Kỳ Nhĩ cũng không giấu giếm mà hào phóng nói cách chế tạo thủy tinh cho công chúa nghe.
Công chúa nghe thấy thế rất giật mình: "Các ngươi vậy mà còn biết nung lưu ly à? Xem ra đồ gốm sứ của ta không có đất dụng võ rồi.”
Ở triều đại này, kỹ thuật chế tác thủy tinh chưa được rộng rãi, những sản phẩm có liên quan không phổ biến nên vô cùng quý báu.
Theo công chúa, tất nhiên thủy tinh sẽ đáng giá hơn so với đồ gốm sứ.
Mộc Kỳ Nhĩ vội nói: "Không không không, về việc nung thủy tinh của chúng tôi chủ yếu là kỹ thuật thôi, còn nung gốm sứ của ngươi lại là nghệ thuật, là tài nghệ có linh hồn, sao mà giống nhau được chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-508.html.]
Thợ thủ công làm gốm sứ có suy nghĩ rất độc đáo, có yếu tố sáng tạo nhất định nữa, hoàn toàn không giống với việc nung thủy tinh của bọn họ.
Nung thủy tinh ở Hưng Hòa chỉ cân nhắc tính thực dụng nên không có nhiều thiết kế lắm.
Ví dụ như cửa sổ thủy tinh to hay mảnh gương nhỏ.
Cho dù có nung bình thủy tinh, cơ bản cũng là kiểu dáng cơ bản đơn giản thôi, chủ yếu được dùng trong thí nghiệm hóa học.
Nhưng mà đúng như lời mà công chúa nói.
Ở triều đại này, thủy tinh có độ nguyên chất cao cho dù có kiểu dáng đơn giản, bán ra bên ngoài cũng rất hiếm lạ.
Lần này nhận lấy lò gốm sứ, sau này cũng có thể dùng để nung thủy tinh.
Bên Hưng Hòa chuyên về sản xuất sản phẩm thủy tinh để dùng vào thực tế, ở đây ngược lại có thể nung sản phẩm lưu ly mang tính thẩm mỹ.
Có lẽ nhóm thợ thủ công tài giỏi của công chúa có thể tạo nên nhiều kiểu dáng cho thủy tinh.
Công tác nghiệm thu đã kết thúc, Mộc Kỳ Nhĩ cũng chẳng rảnh rang bèn lôi kéo công chúa cùng nhau sục sôi ngất trời vạch ra thiết kế.
Mà ở một nơi khác.
Cửu Đấu vừa thoát khỏi tai họa cũng đang cố gắng xây dựng và khôi phục lại sức sống.
Thì ra huyện lệnh Cửu Đấu kia không biết đã đi đâu, mai danh ẩn tích thế nhưng người dân lại ăn ý chẳng có ai chủ động hỏi về hắn ta.
Bây giờ chuyện của Cửu Đấu đều do người của Phương Quân quản lý, còn vài nơi bị lũ lụt khác cũng như vậy.
Tuy không tốt tính lắm, nhưng có rất nhiều người dân đều đang thầm cầu nguyện mong rằng Phương Quân có thể mãi ở lại Cửu Đấu và cai quản nơi này.
Hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ni đặt sách giáo khoa xuống, bước ra khỏi lều ở tạm thời, cô bé đợi muội muội Nhị Ni nhà mình ở cửa một chiếc lều khác.
Trước đây, ba mẹ con bọn họ được cứu khỏi trận lũ lụt, trong lòng cảm thấy biết ơn mà ở lại ăn uống đủ đầy nơi đóng quân tạm thời do Phương Quân xây dựng.
Phương Quân chăm sóc từng li từng tí, ngày nào cũng cho mọi người ăn lương thực ngon lành.
Ban đầu được ăn thứ gọi là "bánh bích quy", sau này bọn họ còn được ăn cháo thịt được nấu từ gạo.
Món cháo thịt đó là thứ ngon nhất mà cả đời này Đại Ni từng được ăn, cháo nóng hôi hổi thơm phưng phức trôi xuống bụng, cơn ác mộng bị nước cuốn lấy đều có thể phai nhạt đi mấy phần.
Nhờ có sự quan tâm như vậy, chẳng bao lâu tất cả người dân ở Cửu Đấu đều bình phục. Thậm chí khí sắc của rất nhiều người còn tốt hơn nhiều so với trước thiên tai.
Nhưng mà trong lòng của mọi người vẫn luôn ôm ấp sự bất an.