Nơi  trừ bọn họ  còn   nhiều  tiều tụy,    tỉnh dậy đang ngơ ngác,   vẫn còn đang ngủ say.
Mũi của cô bé thoang thoảng một mùi hương  cay,  đây Đại Ni  bao giờ ngửi thấy mùi vị như , nhưng cô bé cảm thấy mùi  cũng  quá khó ngửi, dù  cũng đỡ hơn mùi tanh của nước lũ  nhiều.
Thu hồi ánh mắt, cô bé  về phía ống tre trong tay của Nhị Ni.
Đại Ni nhận ,    nãy  cầm vật  đút nước ngọt cho cô bé...  , Nhị Ni, Nhị Ni  tỉnh , hơn nữa trông vẫn còn  khỏe mạnh!
Sau khi nhận  điều .
Đại Ni lập tức ôm chầm lấy Nhị Ni,   nức nở  : "Nhị Ni, những vị thần   cứu sống chúng  , hai  đều còn sống! Hu hu hu, chỉ tiếc là cha  và     ở đây..."
Nhị Ni cũng  nấc lên trong ở lòng của cô bé.
Khóc một lúc, Nhị Ni bỗng nấc lên một tiếng: "Tỷ, cha và   thì    , nhưng  của chúng   thể vẫn còn sống!”
"Mẹ, còn sống ?”
Đại Ni sững sờ, buông Nhị Ni , kinh ngạc mà  cô bé:
",  của chúng  còn sống! Lúc đó   nước cuốn trôi, bám   một khúc gỗ và trôi theo dòng nước đến nơi khô cạn  chờ  nhóm cứu viện của Phương Quân đại nhân.” Nhị Ni .
Tinh thần của cô bé  hơn Đại Ni một chút.
Sau khi   khác đút ăn, thấy tỷ tỷ còn  tỉnh, cô bé  chủ động đến chỗ của lang trung để hỏi thăm tình hình.
Lúc đang hỏi thăm, Nhị Ni  thấy  một  bẩn thỉu  khiêng  trong lều.
Nhị Ni  lướt qua liền nhận  đó là  của  nên  nhanh chóng chạy đến xem tình hình của .
Lang trung  với cô bé,  là  đói đến ngất ,   cũng  nhiều vết thương lớn nhỏ, lớp da  chân cũng thối rữa  ít,  đưa đến phòng điều trị để cứu chữa.
Chờ khi vết thương  xử lí xong,  kiểm tra thấy  còn gì nguy hiểm đến tính mạng,  của cô bé liền  đưa  trong lều đặc biệt để  chăm sóc.
Trước đây  lâu  của cô bé cũng  tỉnh , kể cho cô bé  chuyện của .
Nhị Ni cũng  từ bên đó trở về.
"Mẹ còn sống."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-498.html.]
Sống mũi của Đại Ni  chút cay cay.
Tuy rằng cha và     tung tích, nhưng trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, thần tiên  đến cứu bọn họ,  của bọn họ cũng   cứu.
Đây  là điều may mắn nhất trong nỗi bất hạnh .
"A tỷ, đây đều là công lao của nhóm Phương Quân đại nhân,   chúng   nhớ kỹ ân tình . Nơi mà   trốn, tuy sẽ  khiến cho   c.h.ế.t đuối nhưng cũng là nơi  hẻo lánh,   đại nhân  dùng cách nào để tìm  bà !" Nhị Ni .
Đại Ni gật đầu, giọng  yếu ớt: "Nhất định  nhớ, dù  mạng của ba  chúng  đều là  các vị đại nhân cứu về."
Nhị Ni vội vàng lấy một bọc giấy từ trong lòng đưa cho nàng : "Tỷ tỷ,  là ăn gì đó  , ăn no mới  sức  chuyện!"
Đại Ni mở túi giấy ,  thấy trong đó  mấy khối bánh vuông vức  xếp gọn.
Chưa ăn  ngửi thấy một mùi hương mê .
Không cần  hỏi nhiều, đây chắc chắn là đồ ăn mà các thần tiên  ban cho.
Đại Ni thật sự  đói bụng.
Cũng  kịp nếm vị, cô bé  ăn nhanh như rồng cuốn mà nuốt hết điểm tâm  bụng.
Chờ khi ăn xong, mí mắt của cô bé  bắt đầu sụp xuống.
"Ta  ngủ , khi nào tỉnh  chúng  liền ..."
Chưa kịp  xong, Đại Ni  ngủ  .
Cô bé  chống chịu  lâu, thật sự quá mỏi mệt . Bây giờ  thể an tâm ngủ cũng là vì những vị thần đó che chở cho  con bọn họ.
Người còn sống sót nhưng mất    giống như Đại Ni cũng   là  ít.
Có những   khổ, hiện giờ chỉ còn lẻ loi một .
Ở trong chiếc lều nào đó.
Một tiểu lang trẻ tuổi đang  trong túi ngủ,  đầu né tránh ống trúc đang đút đến miệng: "Thúc thúc,   cần cho  uống nước đường nữa. Người nhà của    còn, nhà cửa cũng , tất cả gia sản cũng đều mất hết cả ,   còn  què một bên chân. Nếu  tiếp tục sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả,  bằng c.h.ế.t quách  cho xong."
"Chàng trai trẻ ."
Đại thúc trong đội chữa trị cho  uống nước chỉ  thể thở dài: "Hiện giờ nhà của ngươi cũng chỉ còn  ngươi sống sót. Nếu bây giờ ngươi cũng tìm đến cái chết, một nhà các ngươi cũng chẳng còn  gì nữa ."
"Đợt lũ lụt  ảnh hưởng đến  nhiều , hộ tịch trong huyện cũng mất hết cả . Hiện giờ những  c.h.ế.t ,  nhận  ai với ai cả,   cũng chẳng  ai nhớ đến. Mà ngươi vẫn còn sống, đây là điều  may mắn . Sau  ngươi  thể lập cho gia đình một cái bia đá, hàng năm đến tế bái bọn họ.”