Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 480
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:30:24
Lượt xem: 6
Khi biết Phương Tiên Nhi mang về một mẻ tôm tươi, Phương Gia Thôn - những người cả đời luôn suy tính sâu xa lập tức nghĩ đến việc nuôi tôm, để chúng sinh sôi nảy nở, lứa này cho ra đời những lứa khác, đời đời không dứt.
Tiếc rằng giờ này đã vào đầu đông, mà để nuôi được giống tôm này yêu cầu những điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Không chỉ yêu cầu về chất lượng nước và nhiệt độ, mà còn cần cung cấp đủ oxy, nuôi tôm còn cầu kỳ hơn nuôi cá rất nhiều.
Hơn nữa, Phương Tiên Nhi đã nói rằng giống tôm này chỉ thể cung ứng trong bảy ngày.
Người dân chỉ đành tạm gác lại ý định nuôi tôm, chuyển động lực thành sự thèm ăn, đưa toàn bộ tôm vào thành, cải thiện bữa ăn cho dân chúng.
Mặc dù tin tức Thịnh Quân nhận được là hải sản tươi sống có giới hạn thời gian và số lượng, nhưng lượng hàng giới hạn mua mỗi ngày cũng đủ để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ của người dân ba thôn, không khác gì việc không giới hạn số lượng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôm nhanh chóng được đưa đến các cửa hàng phúc lợi, đồng thời treo thông báo về việc giới hạn đổi trả hàng trong bảy ngày.
Phải thừa nhận, từ “giới hạn thời gian” từ xưa đến nay luôn kích thích ham muốn mua sắm của con người.
Vừa nghe tin tôm chỉ được bày bán trong bảy ngày tại cửa hàng phúc lợi, ngay cả những người không hứng thú cũng bắt đầu đắn đo suy nghĩ, tính mua về thử cho biết.
Thêm vào đó, vì thịt tôm rất quý giá, để tránh lãng phí nguyên liệu hảo hạng, mỗi gia đình đều thể hiện tài nghệ nấu nướng đỉnh cao của mình.
Không biết đội ngũ của Phương Quân tìm đâu ra giống tôm này, con nào con nấy to khoẻ chắc nịch, khi nấu lên, thịt tôm vừa giòn vừa dai, thơm ngon lại còn tươi roi rói.
Dựa theo công thức nấu ăn do huyện phát ra, chỉ làm món tôm luộc đơn giản nhất cũng đủ làm một đĩa thức ăn thơm ngào ngạt.
Chấm thêm chút nước tương hoặc gia vị, cắn một miếng là đã thấy dư vị ngon miệng đến mức muốn mút ngón tay.
Nếu không thích luộc, mọi người có thể mang tôm đã làm sạch cùng gia vị đến tiệm cơm được chỉ định trong thành để hỗ trợ làm món chiên.
Mấy ngày này, các tiệm cơm trong huyện đều giúp mọi người chiên tôm miễn phí.
Dù chiên tôm trực tiếp hay trộn với bột làm thành bánh tôm chiên thì hương vị cũng thơm ngon khiến ai cũng phải ngây ngất.
So với món ăn tươi mới, đồ chiên có thể để lâu hơn hai ngày, mang về ăn dần cũng thưởng thức được lâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-480.html.]
Một số người khác thì không chọn chiên, bọn họ tỉ mỉ giã tôm thật nhuyễn rồi nặn thành viên, dùng để nấu canh hay làm món mặn cũng rất ngon.
“Hôm qua ngươi làm tôm thành món gì thế?”
Câu hỏi này dường như đã trở thành lời nói thông dụng nhất trong mấy ngày gần đây ở huyện.
Nếu hỏi thăm được từ ai đó cách nấu ngon hơn, họ chắc chắn sẽ làm thử ngay sau khi hoàn thành công việc và về nhà.
Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, bảy ngày giới hạn mua tôm này đã nhanh chóng trở thành một lễ hội tôm lớn.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Thịnh Quân.
Nghĩ đến những món khác có thể xuất hiện trong tương lai, nàng tin rằng những lễ hội tương tự sẽ không hề ít.
Ngay cả với các loại thịt gà vịt thông thường, nếu được hệ thống cung cấp sản phẩm với chất lượng tốt và số lượng lớn trong thời gian ngắn, chắc chắn cũng sẽ kích thích sự hưởng ứng nồng nhiệt từ dân chúng.
Điều này cũng không tệ, nhờ đó mà dân chúng sẽ luôn có thứ để mong chờ mỗi ngày.
Thịnh Quân đã nói với Tảo Nhi về việc cứ bảy ngày nguyên liệu sẽ thay đổi, để nàng ấy có sự chuẩn bị trước.
Nàng cũng không quên bịa ra vài câu chuyện về nguồn gốc của những sản phẩm trong khu thực phẩm tươi sống.
“Những con tôm này và cả những thứ có thể xuất hiện sau này đều là do ta dùng một loại khả năng đào báu vật mang về. Trước khi đào được chúng, ngay cả ta cũng không biết sẽ đào ra được thứ gì, vì thế không thể báo trước cho ngươi biết được. Tuy nhiên, ngoài hải sản và gia cầm, có thể ta sẽ còn đào được một số hạt giống rau củ hiếm nữa.”
Tảo Nhi nghe xong, ngược lại tỏ vẻ mong đợi: “Thật tuyệt, kiểu đào báu vật không đoán trước được kết quả này nghe thú vị quá!”
Niềm vui của các nàng ấy không cần những gì cao xa, Phương Tiên Nhi đào ra những thứ chưa biết chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tảo Nhi và mọi người mỗi ngày đều bận rộn với vô số công việc, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú.
Tuy nhiên, mọi người đều lo lắng Phương Tiên Nhi sẽ cảm thấy buồn chán khi nhìn mọi người làm việc.
Việc Phương Tiên Nhi mất đi pháp lực và bị phong ấn dưới đất vốn đã rất khổ sở, nên mọi người đều quan tâm đến sức khỏe tinh thần của nàng, mỗi khi có cơ hội họ đều cố gắng mang lại giá trị tinh thần cho nàng.
Lần này cũng không ngoại lệ.