Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:58:05
Lượt xem: 6
“Đại nhân, ngài cũng nhìn thấy đám người bên ngoài kia cầm loại vũ khí nào rồi đúng không. Thiết nghĩ Trình huyện lệnh sẽ không lỗ mãng đến mức lấy trứng chọi đá, tự đến nơi nguy hiểm của chúng ta.”
Nghe được những lời nói thật này, Đan Xuân suy sụp ngã ngồi vào ghế thái sư:
“Xong rồi, vậy chẳng phải là chỉ có thể chấp nhận……”
Nha dịch đang định nói gì đó thì nghe Đan Xuân chính nghĩa lẫm nhiên nói:
“Xem ra vì tính mạng của bá tánh và các ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn đầu hàng!”
“Đám cướp kia không cứng rắn tấn công thành, chắc là bọn họ cũng yêu quý địa phương này, dự định ở chỗ này cắm rễ đúng không? Nếu là như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử với Bình Trạch giống như nhà của mình, sẽ không thương tổn chúng ta đúng không?”
“Ừ… Các ngươi cảm thấy chúng ta nên mở cửa thành đón khách lúc nào mới không mất cốt khí?”
Nghe được lời này, nha dịch há miệng thở dốc một hơi, vốn định nói gì đó, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Đan đại nhân, vẫn là ngài quyết định đi. Vấn đề như vậy không cần hỏi bọn tiểu nhân.”
Ông ta đã nói như vậy rồi, đầu hàng sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác nhau chứ?
Bình Trạch nguy rồi!
Mẫu thân, đều là hài nhi bất hiếu, sau khi biết Đan huyện lệnh có tính cách như vậy lại không có thể kịp thời dẫn ngài chạy đến nơi khác!
Nếu không cũng sẽ không gặp phải tai họa như vậy!
Trong lúc bọn nha dịch suy nghĩ biết vậy chẳng làm thì ngay sau đó huyện nha đã có quyết sách.
Bá tánh trong thành Bình Trạch cũng trong lục tục nhận được tin dữ, chỉ cảm thấy chuyện lần này đến quá đột nhiên không kịp đề phòng.
“Sao ta mới ngủ một giấc thức dậy đã bị bọn cướp bao vây chứ?”
“Không cần! Vất vả lắm mới chống chịu được mấy lần thiên tai, sao còn gặp phải nhân họa chứ? Địa phương nghèo như Bình Trạch như vậy cũng có thể bị người ta theo dõi, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì…”
“Nương, lúc này phải làm sao đây, huyện lệnh của chúng ta như vậy, mở cửa thành là chuyện không sớm thì muộn, bọn cướp vào thành sẽ g.i.ế.c sạch chúng ta sao?”
“Ai biết được… Cho dù không g.i.ế.c người nhưng cướp sạch đồ đạc cũng không khác gì g.i.ế.c người.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-463.html.]
“Mặc kệ là loại nào, có lẽ sẽ không tránh được một trận khổ dịch! Ôi, đời này là số làm trâu ngựa!”
Toàn bộ Bình Trạch chìm vào mê mang và tuyệt vọng.
Cho dù mọi ngày suy nghĩ theo chiều hướng tốt nhất cũng đều cảm thấy ngày tháng sau này đen tối đến mức làm người ta không nhìn thấy hy vọng.
Không bao lâu sau, Đan Xuân đã mặc lên người quần áo phòng vệ kín mít nhất ở trong thành, đi lên tường thành.
Ông ta dự định nói với đối phương là không cần lo lắng như vậy, bởi vì bên bọn họ chuẩn bị đầu hàng.
Chỉ là ông ta vừa đi đến bên cạnh tường thành, thấy nơi xa đen nghìn nghịt người như vậy, đôi chân tốt đẹp của Đan Xuân lập tức mềm nhũn xuống không đi nổi.
Ông ta nhìn lên, hình như bên đối phương còn có người giơ cung tên lên, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Trong đầu Đan Xuân không nhịn được mà hiện lên hình ảnh đối diện giơ cung tiễn lên hoàn mỹ b.ắ.n một mũi tên bay tới xuyên qua mũ giáp và đầu của mình tạo ra một lỗ thủng lớn.
Ông ta lập tức khắc sợ c.h.ế.t khiếp.
Ông ta nhanh chóng bịt cái trán lại lui về phía sau vài bước, đẩy nha dịch ở bên cạnh một cái: “Ôi, Vương Đũng, ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, vẫn là ngươi thay ta đi lên kêu gọi đi!”
Nha dịch Vương Dũng vừa nghe vậy, những lời thô tục lập tức trào lên đến bên miệng nhưng lại dựa vào giáo dưỡng tốt đẹp nuốt xuống.
Hắn ta tiếp nhận một cái ống tăng âm thanh, bước đến bên tường thành, híp mắt lại nhìn chằm chằm đoàn người ngựa ở nơi xa.
Việc đã đến nước này, hắn ta cũng không làm được quá nhiều việc.
Giờ phút này hành động thiếu suy nghĩ làm anh hùng chỉ là sảng khoái nhất thời, nếu chọc giận đối phương kết quả người chịu khổ chịu nạn vẫn là dân chúng trong thành…
“Các hảo hán!! Bọn ta không có bất kỳ ý định muốn chống cự nào cả…”
Hắn ta mở miệng nói, giọng nói mang theo vài phần chua xót rất khó nhận ra.
Không biết vì sao bốn phía xung quanh trở nên rất yên tĩnh, giọng nói của hắn ta quanh quẩn ở cả trên không trung tòa thành trì vô cùng vang dội.
Lúc này đã là giữa trưa, trên bầu trời chiếu xuống ánh nắng màu.
Vương Dũng dừng lại một chút, đang định tiếp tục nói thì bỗng nhiên trong tầm mắt có đồ vật phản chiếu lên ánh sáng long lanh.
Thế mà lại là một đội binh lính ngay ngắn chỉnh tề!