Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:58:04
Lượt xem: 6
Lẽ ra tình hình rất gấp gáp, nhưng không biết vì sao thế mà huyện lệnh huyện Bình Trạch lại không gửi thư cầu cứu đến những địa phương khác, thể hiện thực lực mềm yếu và quyết sách ngu ngốc ra ngoài giống như mang đến niềm tự tin rất lớn cho bọn cướp.
Vì thế vào một buổi sáng, bọn cướp đã tập kết bao vây thành, dự định trực tiếp khống chế Bình Trạch.
Binh lính trong thành Bình Trạch cũng khá cảnh giác, từ xa nhìn thấy tình hình không đúng đã nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Đáng tiếc bọn cướp này cũng không có ý định mạnh mẽ tấn công thành.
Bọn chúng không mang theo công cụ tấn công thành, chuẩn bị áp dụng thủ đoạn bao vây thành, bao vây người Bình Trạch ở trong thành.
Lúc trước, bởi vì bọn chúng cướp đường cho nên thương đội ra vào thành đã ít hơn rất nhiều, hàng hóa trong thành vốn cũng không được đầy đủ.
Bọn cướp có thể cướp bóc ở nơi khác để tiếp viện.
Trong tình huống như vậy, lấy ít người giằng co với nhiều người, chắc chắn Bình Trạch sẽ không trụ được bao lâu, bọn chúng có thể lấy cái giá rất nhỏ chiếm đóng huyện thành.
Nói chung nhóm người này cũng không phải bọn cướp bình thường, bọn họ ở phía Nam vốn dĩ là dự định nhân lúc hỗn loạn mượn cơ hội nổi dậy.
Chỉ là sau đó đã thất bại, bị bắt trốn lên phía Bắc, nhưng mà trên đường tới đây bọn chúng cũng hỏi thăm quá tình hình của khu vực phía Bắc, biết được các thành ở bên này giống như hạt cát, không được người ta quan tâm để ý nên đã kiên định với ý nghĩ muốn đến đây.
Mặc dù phía Bắc hơi nghèo một chút, nhưng ít ra là không có ai lo lắng nơi này.
Với tình hình phía Nam sẽ còn rối loạn thêm một khoảng thời gian nữa, bọn chúng mượn cơ hội này ở phía Bắc bí mật phát triển một chút, nói không chừng sau này còn có cơ hội g.i.ế.c bằng được!
Một đường đi tới, ngọn gió tự do làm bọn cướp nổi lên dã tâm bừng bừng, lúc này còn chưa có tiến triển mà đám người này giống như đã nhìn thấy vinh quang sau khi nổi dậy.
Sau khi đến nơi, bọn chúng âm thầm quan sát một khoảng thời gian rồi quyết định ra tay với Bình Trạch.
Nghe nói huyện lệnh huyện Bình Trạch này là người dễ khống chế nhất khu vực phía Bắc.
Nói không chừng chỉ bao vây thành trì thôi cũng có thể dọa ông ta sợ c.h.ế.t khiếp, không cần giằng co quá lâu ông ta sẽ đầu hàng.
Điều duy nhất bọn họ cần cảnh giác chính là viện binh ở xung quanh thân, ví dụ như huyện Miên Sùng kia.
Nhưng mà nếu chỉ là viện quân thì một huyện thành nho nhỏ không có gì đáng phải sợ hãi.
Bọn cướp từng ở xa xa tìm hiểu rồi, hình như công tác phòng vệ của huyện Miên Sùng được làm rất tốt, còn thường xuyên có quân huyện đi khắp nơi tuần tra, nghe nói vị huyện lệnh kia cũng là cục xương cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-462.html.]
Sau khi suy nghĩ lợi và hại xong, bọn chúng không đến gần rút dây động rừng, cố tình tránh né Miên Sùng, chọn bóp quả hồng mềm Bình Trạch này.
Chờ bóp xong sẽ nghỉ ngơi một hồi rồi lại nói đến chuyện nuốt những nơi khác.
Bọn cướp suy nghĩ rất hay.
Huyện lệnh Đan Xuân bị bao vây trong huyện Bình Trạch lại khóc không ra nước mắt.
Ông ta chỉ cảm thấy không biết mấy năm nay mình đã chọc phải vị thần tiên nào, đúng là việc cực khổ gì ông ta cũng gặp phải.
“Lúc này phải làm sao đây?”
Thành bị bao vây, Đan Xuân nôn nóng đi dạo khắp nơi trong huyện nha, dò hỏi mấy nha dịch đứng xung quanh mình.
“Đại nhân, chúng ta nên để ý chuyện này từ lúc thương đội bị cướp bóc mới đúng, tốt nhất là đi cầu cứu Miên Sùng và Ô Dương, nhưng ngài cứ khăng khăng không nghe!”
Một nha dịch thật sự không nhịn được nên lộ ra tràn đầy oán giận.
Địa phương của bọn họ có lúc nào gặp được bọn cướp trắng trợn táo bạo cướp đường như vậy chứ?
Việc này vừa thấy đã biết không thích hợp, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề, nhưng đại nhân nhà bọn có dáng vẻ mắt mù tim cũng mù!
“Ta, không phải ta không muốn, mà là lúc trước chúng ta tìm Trình Thuận giúp đỡ rồi, mới đó đã quấy rầy hắn ta nữa thì không tốt lắm!” Đan Xuân không nhịn được lẩm bẩm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nha dịch quay đầu đi, âm thầm trợn trắng mắt, lần này dứt khoát không nói gì nữa.
Thôi, gặp phải vị Đan đại nhân này chính là kiếp nạn của cả Bình Trạch.
Bọn họ đã sớm nhìn thấu, cũng tập mãi thành quen.
Không chịu cầu cứu nào phải vì sợ quấy rầy Trình huyện lệnh người ta chứ?
Còn không phải là vì sợ cúi đầu khom lưng để người ta xem thường sao!
“Vậy hiện tại truyền tin ra ngoài có còn kịp không?” Đan Xuân cẩn thận hỏi.
“Đại nhân, ngài nghĩ thế nào?” Nha dịch bất đắc dĩ thở dài.
“Khụ, được rồi. Vậy ngươi cảm thấy, người tốt bụng giống như Trình Thuận kia sẽ chủ động phát hiện ra nơi này của chúng ta có gì sai rồi dẫn người tới cứu trợ không?”