Tên thủ lĩnh  yên cách đó  xa, mặt mày phức tạp hỏi Thiết Trụ: "Ngươi... từ 'cha' đó, là gọi  ?"
Hắn   bằng quan thoại, phát âm  chút lạ nhưng  khá trôi chảy.
Cả nhóm Thiết Trụ đều ngây .
Mộc Kỳ Nhĩ  ăn xong một miếng liền phun hết  tay áo của Thiết Trụ.
"Khụ khụ,   ,    cái gì  tờ giấy ?" Nàng hạ giọng hỏi.
Thiết Trụ cũng ho khan vài tiếng, gãi gãi mặt: "Chỉ, chỉ là  mấy câu trong bài hát “Cát Tường Tam Bảo” bằng tiếng Tác- thôi, cái đó  quan trọng,  còn vẽ một bức tranh đơn giản   gặp họ  chuyện, đó mới là nội dung chính."
Thiết Trụ  vài câu tiếng Tác-,   chỉ   mấy câu hát đó. Sau khi vẽ tranh xong,   nghĩ rằng nên  thêm vài câu để  thể kéo gần  cách hơn.
Ban đầu   chỉ định  câu  của bài hát, nhưng tay  quá thuận nên quên mất và  luôn cả từ "cha".
Vậy nên  gây  sự hiểu lầm như thế .
Có thể ,  cách giữa hai bên đúng là   thu hẹp , nhưng     như cách mà Thiết Trụ nghĩ.
Không còn cách nào khác, Thiết Trụ đành hát một đoạn của bài hát  đổ tội cho Mộc Kỳ Nhĩ: "Tiểu nương tử  xuất  từ thảo nguyên,  học bài hát  từ  , thấy  nên  chia sẻ với các ngươi để chứng tỏ rằng chúng    kẻ thù. Từ “cha” cũng chỉ là lời trong bài hát mà thôi."
Mộc Kỳ Nhĩ cũng   bẻ cong sự thật, chỉ đành gượng : "Ừm đúng thế...    đúng, đây là bài hát mà từ mẫu  thường hát cho  ."
Rồi nàng   qua hỏi đối phương một vài câu bằng tiếng Tác-.
Tên thủ lĩnh  xong, nét mặt dịu  vài phần: "Được ,  tin lời các ngươi ."
Dù    từng  qua bài hát đó, nhưng giai điệu của bài hát cũng khá nhẹ nhàng,   nhiều khí thế  thảo nguyên.
 nếu đó là một bài đồng d.a.o do một đứa trẻ hát thì   vấn đề gì cả, ngược   dễ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-412.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được , chúng  bắt đầu  chuyện chính thôi. Tại  ngươi  tốn nhiều công sức tìm chúng  như ?" Tên thủ lĩnh hỏi.
Thiết Trụ  trả lời ngay mà  tiên ngỏ lời mời  : "Huynh đài,  dẫn    đây ăn chung với chúng  ?"
Hắn  nhanh chóng lắc đầu: "Ăn của , lời  khó giữ, ngươi hãy cứ  cho   mục đích của ngươi , , ngươi cứ gọi  là Kéo Khắc Thân."
Mộc Kỳ Nhĩ khẽ nhắc Thiết Trụ rằng "Kéo Khắc Thân"  nghĩa là "kẻ to lớn", và quả thật hợp với tướng mạo của  .
Đây là một tên gọi từ thảo nguyên, nhưng từ thói quen  chuyện của  ,  trông cũng  giống như  sống lâu ở thảo nguyên.
"Kéo Khắc Thân đại ca," Thiết Trụ gật đầu: "Ta chỉ  hỏi, các ngươi   tình hình biên giới trấn hiện tại như thế nào ? Ta  dùng một ít thức ăn để  thể đổi lấy thông tin về biên giới trấn."
"Biên giới, ngươi đang  về phía nào?" Kéo Khắc Thân suy nghĩ một chút: “Nếu là Đông Thành,  khuyên các ngươi đừng nên đến nơi đó thì sẽ  hơn."
Đông Thành là một thành trì gần thảo nguyên nhất.
"Tại  ?" Thiết Trụ hỏi, đồng thời cũng mời    xuống ăn cùng.
Lần , Kéo Khắc Thân và đồng bọn của  cũng  từ chối, họ để  một vài  ở xa,   dẫn theo một nhóm  xuống nhận thức ăn.
Cầm bánh quy nén, Kéo Khắc Thân cúi đầu ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào vô cùng hấp dẫn.
Nhìn thấy Thiết Trụ và đồng đội ăn uống vui vẻ, Kéo Khắc Thân thử qua một miếng, ngạc nhiên : "Tuyệt đỉnh mỹ vị! Đây là... món ăn do trời ban tặng ?"
Thấy Thiết Trụ và đồng đội   ý định giải thích,   chỉ còn cách lắc đầu tiếc nuối: "Dù   nữa cũng cảm ơn sự tiếp đãi. Đã lâu     ăn món ngon như ."
"Về câu hỏi của ngươi. Dù các ngươi  vũ khí  nhưng  thể đối đầu với quân thành. Những  dân ở đó   gì, các ngươi    thể chống . Khi các ngươi  xe ngựa  thành, sẽ  tiếp đãi nồng hậu, nhưng  đó sẽ  bóc lột sạch và  chắc   ngoài  nữa. Tin  , bọn chúng mới là bọn cướp đáng sợ nhất."
"Món ăn ngon như thế , chỉ cần  thành, các ngươi sẽ nhanh chóng  cướp mất nó.” Kéo Khắc Thân , giơ bát lên.
"Không giấu gì các ngươi, chúng  từ phía đó đến đây.   thể  về thảo nguyên  nên chỉ còn cách trốn  ngoài tìm cách để sinh sống. Các thành trì ở gần đây đều  hẹp hòi, vì  bọn  chỉ  thể  ngoài cướp bóc để kiếm sống mỗi ngày."
Kéo Khắc Thân từng là trưởng lạc của một bộ tộc nhỏ ở thảo nguyên.
Các cuộc đấu tranh  thảo nguyên  ác liệt, để sinh tồn, họ chỉ  cách tránh xa những rắc rối và di cư đến Đông Thành.