Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:45:49
Lượt xem: 15
Theo sự phát triển của phủ thành thì Thịnh Quân phát hiện ra rằng mặc dù có vô số kiến thức được lưu trữ trong không gian của nàng, nhưng thường ngày nàng chỉ biết mình nên làm gì khi có người đến trước cửa nhà nhờ giúp đỡ.
Như vậy nàng luôn cảm thấy rất bị động.
Hơn nữa, người xưa có thể bị giới hạn những gì họ nghĩ đến và lưu tâm đến. Giống như là sự cố an toàn cháy nổ lần trước, các nàng đều không có thể tính trước được.
Bây giờ nàng có cơ hội này, không bằng đi dạo quanh trong thành và nếu thấy cái gì có thể cải tiến thì sẽ có thể trực tiếp chỉ ra ngay.
Nghĩ như vậy, Thịnh Quân liền di chuyển đến nơi tiệm may.
Bên trong nhà, Chung Nguyệt Hằng đang dẫn đầu một nhóm người có tay nghề cao làm việc.
Bà ấy cầm chiếc kéo trong tay, dứt khoát cắt vài mảnh vải, ngoài miệng trò chuyện phiếm với những người khác: “Sáng nay khi đi ra ngoài, ta nhìn thấy trên đường có một người đàn ông thắt lưng lỏng lẻo, quần cũng suýt tuột ra. Thật sự là rất mạo hiểm. Cũng may mà hắn ta kịp thời bắt được dây thắt lưng, nếu không sau này sẽ rất xấu hổ khi đi ra ngoài."
“Ồ, quần áo đều như nhau cả. Bây giờ ta luôn thắt nút thật chặt khi đi ra ngoài, chỉ sợ xảy ra chuyện như vậy thôi.”
“Áo bên ngoài còn đỡ, nhưng quần mặc bên trong cũng phải được buộc chặt, rửa tay thật sự vô cùng bất tiện..."
Bầu không khí trong phủ thành thực sự rất cởi mở.
Những điều mà trước đây mọi người thường che che giấu giấu nhưng giờ đây ở nơi làm việc lại trở thành điều rất bình thường khi nói đến.
Nghe đến chỗ này, Thịnh Quân nảy ra một ý tưởng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiết kế dây buộc quần áo rất phổ biến vào thời cổ đại, nhưng những dây buộc này thực sự không bền và có thể dễ dàng bị lỏng khi đi lại, hoạt động, đặc biệt là các hoạt động mạnh. Dù có buộc chặt cũng không chắc chắn.
Thịnh Quân nhanh chóng nghĩ ra thiết kế nút áo.
Mặc dù điều này đơn giản nhưng nó thực sự là một phát minh hữu dụng. Quần áo trang sức hiện đại cũng được sử dụng mọi lúc
Dù là thắt lưng quần hay áo có khoá chéo thì việc cài cúc bằng nút rất tiện lợi, hơn nữa sẽ không dễ dàng mở ra
Nhắc đến nút, nàng cũng nhớ đến dây khóa kéo, nhưng những thứ đó đòi hỏi yêu cầu cao hơn, vì vậy trước tiên thử dùng tới nút áo đã!
Thịnh Quân nhanh chóng đi vào trong cửa hàng, chạy tới bên chân Chung Nguyệt Hằng.
Chung Nguyệt Hằng thấy vậy liền ngồi xổm xuống cười nói: "Thần thú đại nhân hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi?"
Thịnh Quân đi tới chạm vào tay bà ấy.
Chung Nguyệt Hằng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hiểu ý liền bế nàng lên và đưa nàng vào một gian phòng nhỏ bên trong không có người.
Sau đó bà ấy liền nghe thấy ý tưởng về nút áo..
Chung Nguyệt Hằng đầu tiên là ngạc nhiên khi thần thú mở miệng nói, nhưng bà ấy nhanh chóng không để ý tới cái này,mà bị thu hút bởi thiết kế nút áo mà nó đề cập.
Bà ấy không kiềm được mà dùng tay để minh họa.
Những chiếc cúc tròn bằng gỗ được đục lỗ ở giữa và khâu vào quần áo, bên còn lại để lỗ để cài vào, tại sao trước đây bà ấy lại không nghĩ đến điều đó nhỉ!
“Vậy thì ta sẽ đi làm thử một chút!” Bà ấy kích động nói.
Một mục tiêu nhỏ đã hoàn thành.
Thịnh Quân đắc ý bay ra khỏi tiệm may, nàng tiếp tục đi tìm kiếm và cống hiến ở những nơi khác.
Cùng một lúc.
Nhóm của Tảo Nhi cũng đang bận rộn với công việc.
"Sau khi giải quyết xong vấn đề thủy tinh, chúng ta cần phải chế tạo một số bình khí tượng, nếu không ăn đúng lúc, chúng ta sẽ trì hoãn công việc ngoài đồng ruộng lại."
"Và kính viễn vọng của chúng ta cũng cần phải nhanh chóng làm. Chúng ta sẽ cần nó ngay cả khi ra trận!"
“Ôi, ta phát hiện, một khi bắt đầu nghiên cứu cái gì thì sẽ có càng ngày càng nhiều công việc phải làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không đủ người làm việc."
Tảo Nhi thở dài và bắt đầu lật qua cuốn sách vật lý.
Đây là thói quen gần đây nàng ấy hình thành. Mỗi khi đau đầu, nàng ấy sẽ đọc sách ngay.
Có rất nhiều kiến thức về vật lý mà nàng ấy chưa từng được tiếp xúc trước đây và Tảo Nhi cũng không thể hiểu hết mọi thứ.
Ví dụ trong cuốn sách đề cập đến các khái niệm như "từ trường" và “điện”, nàng ấy cảm thấy hơi khó khăn, rất khó nghĩ ra một khái niệm cụ thể.
Nàng ấy lật qua vài trang và dừng lại ở hơi nước.
“Trong sách nói rằng, nếu có loại động cơ chạy bằng hơi nước này để giúp con người làm việc thì có thể tiết kiệm nhân lực để làm những việc phức tạp hơn.”
Tảo Nhi gật đầu, “Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể sớm làm ra được."
Trong không khí không ngừng bận rộn, mùa xuân cũng đã lặng lẽ trôi qua nửa chặng đường.
Thiết Trụ vẫn đang cùng thương đội của mình bôn ba ở trên đường.
Vốn đã quen đi bộ trên những con đường xi măng phẳng phiu ở phủ, nhưng giờ đây mỗi khi đi trên những con đường công vụ bên ngoài thì cảm thấy không được tự nhiên, nơi nào cũng khó chịu.
Thật sự là bị nuông chiều hư.
Nhưng cũng may trước khi rời đi, tất cả ngựa đều được đóng móng, độ hao mòn của xe và ngựa đã giảm đi rất nhiều. Điều này làm cho người cảm giác trấn an được một chút.
Càng đi về phía Bắc, vùng đất càng trở nên hoang vắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-410.html.]
Vốn tưởng rằng ở phủ thành của bọn họ đã có rất ít người nhưng hóa ra ở những nơi khác thậm chí còn thưa thớt hơn.
Không những vậy, dọc đường đi bọn họ còn gặp phải không ít tên cướp.
"Biết điều để lại xe ngựa phía sau, còn tất cả các người thì cút!"
Nhìn kìa, một đám khác lại đến.
Các quân huyện mặc thường phục hộ tống đoàn xe mặt vô cảm, nhặt những ngọn giáo được ngụy trang thành đòn gánh trên vai, lắc nỏ giấu trên cổ tay, rồi chuẩn bị ra tay.
Chương 411
Dọc đường đi, họ đã tiêu diệt vô số bọn cướp. Nếu triều đình biết chuyện này, chắc sẽ ban thưởng cho họ vì đã trấn áp được bọn cướp.
Lúc đầu những quân huyện chưa từng trải qua trận mạc nên lúc đầu còn khá lúng túng, nhưng càng về sau họ càng trở nên lão luyện.
Họ không phải là những kẻ vô lý và sẽ không đánh c.h.ế.t ngay từ đầu. Mà sẽ bắt giữ đối phương, sau đó căn cứ vào cách hành xử và thông tin thu được từ sau khi thẩm vấn để quyết định liệu kẻ đó có phải là kẻ ác hay còn có khả năng cải tạo quy chính hay không.
Phần lớn các chướng ngại vật gặp phải trên đường đi đều là những kẻ phản diện có thể bị loại bỏ trực tiếp. Chỉ có một số ít là những kẻ lâm vào bước đường cùng nhưng trong lòng vẫn còn có chút lương tâm.
Những người đó sẽ được họ thu nhận vào nhóm rồi biến thành đồng minh.
Số lượng người họ gặp càng nhiều, ngay cả Tiểu Mộc cũng đã luyện được cặp mắt tinh tường.
Chỉ cần liếc mắt một cái là nàng ấy đã có thể phân biệt độ thiện ác của đối phương.
Lúc này, nàng ấy nhìn vào đám người đang chắn đường phía trước mặt mình. Đám người này khác hẳn với những kẻ nàng ấy từng gặp trước đây.
Chừng vài chục người, ai nấy đều cao to vạm vỡ, họ cầm trong tay nhiều loại vũ khí khác nhau nhìn tổng thể ở mức trung bình. Đánh giá từ khí chất của họ thì họ không phải là một kẻ yếu đuối, nhưng họ cũng không có ý định g.i.ế.c người.
Trang phục cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng diện mạo lại có chút đặc thù.
Mộc Kỳ Nhĩ khẽ nói với Thiết Trụ: "Chắc họ cùng tộc với ta." Ý của nàng ấy là người Tác-ta.
Nhưng tại sao người Tác-ta lại xuất hiện ở đây?
Thiết Trụ nghe vậy thì cau mày nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra.
Đám người kia vừa nói muốn họ để lại đồ, người thì có thể đi, điều này chứng tỏ họ không phải là kẻ ác gây sự vô lý.
Hắn ta ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh phô trương trang bị tinh xảo của họ rồi cao giọng nói: "Các vị hảo hán, chúng ta không muốn xung đột với các vị..."
Chưa nói dứt lời, đã thấy tên thủ lĩnh bên đối phương mắt hơi híp lại rồi thổi một tiếng huýt sáo kỳ lạ. Cả đám người lập tức rút nhanh vào trong dãy núi gần đó.
Chắc hẳn họ nhìn thấy trang bị của Thiết Trụ và những người khác nên không muốn đối đầu trực diện với họ.
Hành động nhanh chóng đến mức bất ngờ.
"Đúng là rất biết điều." Thiết Trụ thở dài.
Hắn ta ngước mắt nhìn thấy những ngọn núi ở khu vực này hầu hết đều cằn cỗi và cũng không dễ ẩn nấp như những ngọn núi và rừng rậm ở phía Nam.
Chuyến du hành phía Bắc lần này của họ có rất nhiều nhiệm vụ.
Một trong số đó là thăm dò tin tức từ những người ngoại tộc. Vùng biên giới kia không rõ tình hình ra sao, nếu có thể lấy được tin tức từ đám người này thì càng tốt.
Thiết Trụ suy nghĩ một lúc, lấy ra một tờ giấy dầu viết viết vài thứ, sau đó ra hiệu cho đám thị vệ chia ra một nhóm nhỏ cùng hắn ta tiến vào ngoại vi của ngọn núi hoang, cằn cỗi kia.
Những người khác trong đội thì nghỉ ngơi tại chỗ.
"Chắc chắn chỗ ở của họ nằm ở trong núi, quanh đây chắc hẳn là sẽ bố trí bẫy bảo vệ, chúng ta không cần quá mạo hiểm tìm đến tận nơi. Chỉ cần tìm chỗ nào dễ thấy, để lại tín hiệu, xem họ có muốn ra nói chuyện không là được." Thiết Trụ nói.
Đám người kia rút lui vào núi nhanh như thế. Nếu họ không rời đi, chắc chắn đối phương sẽ không chủ động ra ngoài, trừ khi bọn họ bị dồn vào đường cùng khi họ không còn lương thực.
Nhưng nhóm của Thiết Trụ cũng không có ý định kết thù, họ chỉ mong có thể trò chuyện thân thiện với nhau.
Họ tìm thấy một chỗ có dấu hiệu hoạt động nhiều, Thiết Trụ buộc vài dải vải vào cây khô thấp đồng thời treo tờ giấy vừa viết lên.
"Xong rồi, ở đây chắc chắn họ sẽ nhìn thấy, chúng ta bây giờ lui ra ngoài chờ, tối đa một ngày, nếu họ không ra thì chúng ta đi."
Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi ngọn núi hoang.
Ngay sau khi họ rời đi, có hai người lén lút chui ra từ sau tảng đá, cẩn thận lấy tờ giấy và mảnh vải rồi biến mất.
Bên ngoài núi, sau khi Thiết Trụ quay trở lại nơi đóng quân thì mọi người đã bắt đầu nấu nướng và ăn uống.
Chuyến đi lần này của họ chuẩn bị khá đầy đủ.
Dù đường đi có phần hơi hoang vắng nhưng họ vẫn có thể bổ sung đủ lương thực tại các thành trấn lớn nhỏ.
Với chiếc lều của Phương Tiên Nhi, việc nghỉ lại trong rừng không còn là vấn đề lớn nữa, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái.
Mùi thơm từ nồi thức ăn lan tỏa, hôm nay họ lại ăn bột bánh quy nén.
Vừa bưng bát lên, họ nghe thấy động tĩnh từ phía ngọn núi hoang.
Tốc độ này còn nhanh hơn Thiết Trụ tưởng tượng, chẳng mấy chốc đám người chắn đường lại xuất hiện từ trong núi.
Nhìn họ ăn uống, ngửi thấy mùi thơm trong không khí, đám người kia không khỏi nuốt nước bọt, lộ ra vẻ thèm thuồng nhưng vẫn không hành động liều lĩnh mà chỉ đứng từ xa cảnh giác.
Tên to con hình như là thủ lĩnh bước vài bước lại gần.
Thấy vậy, Thiết Trụ và đồng bọn cũng không có động tác gì, chỉ chỉnh lại thành tư thế đề phòng.