Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:45:16
Lượt xem: 6
Thực ra, ngoài gia vị, Thịnh Quân còn nghĩ ra một cách chế biến thịt gà khác. Trong điều kiện cho phép, bọc gà trong bột mì hoặc bột mì ăn liền rồi làm gà rán cũng rất ngon... Tuy nhiên, hiện giờ cả hai huyện đều không có đủ dầu mỡ, Miên Sùng lại toàn bệnh nhân. Thôi, cứ ăn vậy đi!
Gà vịt còn nhiều công dụng.
Ngoài việc ăn thịt, Thu Nương còn tổ chức những bệnh nhân đã hồi phục giúp nhổ sạch lông gà vịt.
Lông gà có thể dùng làm phân bón hoặc đồ trang trí, còn lông vịt thì đặc biệt hữu ích trong việc giữ ấm.
Thu Nương truyền lại một phương pháp mà Phương Tiên Nhi dạy.
Mọi người nghe theo, rất nhanh đã tách lông tơ và lông lớn ra. Rửa sạch, sấy khô, sau đó nhồi vào quần áo. Mặc vào sẽ ấm như áo bông mỏng.
Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần là nhồi lông vào thì lông sẽ bay lung tung, thậm chí sẽ bị dồn vào một chỗ.
Phương Tiên Nhi lập tức đưa ra một ý tưởng khác.
Nàng bảo mọi người khâu thành từng ô hình thoi nhỏ trên quần áo để giữ lông ở trong từng ô. Nhờ đó lông sẽ không bay ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm quần áo theo cách này rất mới mẻ, mặc vào khá đẹp.
Loại áo này được gọi là “áo lông vũ”.
Số lượng cây bông của huyện Hưng Hòa chỉ miễn cưỡng đủ dùng, chắc chắn không thể phân chia sang Miên Sùng. Nhưng những chiếc áo lông vũ này đã giải quyết được không ít vấn đề.
Do điều kiện hạn chế nên chắc chắn những chiếc áo lông vũ này khác xa với loại áo Thịnh Quân từng thấy ở thời hiện đại.
Hiệu quả giữ ấm cũng tạm được, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra hiện tượng lông tơ chui ra ngoài.
May thay, người xưa rất thông minh.
Một số bác gái với kỹ năng tinh xảo đã thiết kế các đường may đặc biệt. Từng mũi khâu được khâu rất tỉ mỉ khiến cho lông ít bay ra ngoài hơn. Thêm vào đó, xung quanh các ô hình thoi còn được thêu những đường chỉ tinh tế. Theo Thịnh Quân thấy thì rất thời trang.
Giờ khắc này, dường như thẩm mỹ của người xưa và hiện đại đã giao thoa.
Vô số lông vịt được phân phát cho người dân Miên Sùng.
Mọi người tranh thủ thời gian rảnh để làm việc, tự may áo lông vũ để mặc, khả năng chống rét cũng được nâng cao, ra ngoài không còn lo sợ gió lạnh.
Tuy nhiên, số lượng lông vịt có hạn nên nhiều người phải trộn thêm lông gà vào quần áo, nhưng nhìn chung vẫn rất ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-389.html.]
Trình huyện lệnh thấy cảnh đó thì càng khâm phục Thu Nương và những người đi cùng.
Trước đây, mọi người cũng biết nhét lông vào quần áo để giữ ấm, nhưng không ai ngờ rằng giữa lông gà và lông vịt lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Xem ra sau này có thể nuôi thêm nhiều vịt.
Phương pháp khâu ô hình thoi để giữ lông cũng rất sáng tạo, thực sự thông minh, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Công cuộc cứu trợ đã kết thúc, cuối cùng năm mới cũng đến.
Nhớ lại chương trình đón Tết năm ngoái, Thu Nương và mọi người chia nhau đến các lều trại hát vài bài cho dân chúng Miên Sùng nghe.
Đó đều là những bài hát dễ thuộc, lời đơn giản dễ hiểu, giai điệu vui tươi, rất dễ cho mọi người hát theo.
Trong tiếng hát vang dội, không khí Tết đã bắt đầu tràn ngập mọi nơi.
Dưới sự đồng lòng của mọi người, huyện Miên Sùng dần dần hồi sinh.
Thu Nương biết rằng, việc cứu người chỉ là khởi đầu.
Trước khi Miên Sùng hoàn toàn trở lại như bình thường, họ vẫn cần liên tục cung cấp lương thực.
Nhưng Hưng Hòa, nơi họ đang bám trụ cũng đang trong giai đoạn tiến lên. Thời gian hỗ trợ không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ kìm hãm sự phát triển.
Phương án tốt nhất là hỗ trợ cho Miên Sùng nhanh chóng tự đứng vững.
Thu Nương rà soát qua những tài nguyên hiện có ở Miên Sùng, định viết thư cho Tảo Nhi.
Trước khi lên đường, Tảo Nhi từng nói qua, các vấn đề bình thường trong cuộc cứu trợ này sẽ để Thu Nương tự quyết và nàng ấy cũng đã làm khá tốt.
Nhưng những việc quan trọng liên quan đến sự phát triển sau này thì cần phải bàn bạc với mọi người.
Dù là bàn bạc, nhưng vì nàng ấy đang ở Miên Sùng nên hiểu rõ tình hình hơn, cần phải đề xuất một kế hoạch sơ bộ.
Thu Nương dùng bút than gõ nhẹ lên giấy.
Trang trại nuôi gà vịt ở Miên Sùng bị thiệt hại nặng nề, chắc chắn trong khoản thời gian dài nữa không thể mang lại hiệu quả.
Nghe nói, Trình huyện lệnh còn tổ chức dân chúng trồng khá nhiều cây hạt dẻ. Được biết chất lượng cũng khá tốt, mùa thu năm ngoái thu hoạch đã đạt được kết quả không tồi. Các món ăn từ hạt dẻ cũng trở thành một đặc sản nổi tiếng trong thành. Trong quá trình sửa chữa nhà cửa vào mùa đông, hạt dẻ cũng đóng góp đáng kể trong việc kiếm tiền.
Cây hạt dẻ chịu được lạnh, năm nay vẫn có thể tiếp tục trồng, nhân cơ hội này mà mở rộng quy mô luôn.
Chỉ là, phải đợi đến mùa thu mới thu hoạch, thế thì quá lâu... Trước khi vào thu phải tìm cách khác.